Chương 176: (Vô Đề)

Vì vậy, sáng sớm hôm sau, Diệp Đàn đã vào cung. Nàng còn bảo thị tùng mang theo không ít thịt dê Linh Tuyền, chuẩn bị lát nữa sẽ cùng Tiêu Bách nướng thịt xiên ăn.

Lúc Diệp Đàn gần tới cổng Đông Cung, liền thấy Tiêu Bách đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ ở cửa cung. Trong tay cô bé là một quyển sách, vừa đọc sách vừa thỉnh thoảng ngó nghiêng ra xa chờ đợi.

Đợi đến khi nhìn thấy Diệp Đàn, mắt cô bé lập tức sáng rực lên, liền chạy lon ton về phía nàng: "Tỷ ơi, tỷ tới rồi!"

"Ừm, nếu ta không đến sớm, sợ là muội lại sắp khóc rồi ấy chứ."

Diệp Đàn giơ tay véo nhẹ má Tiêu Bách, mỉm cười nói.

"Tỷ là người đối xử với ta tốt nhất. Bài tập hôm nay ta đã làm xong từ hôm qua rồi, mẫu hoàng nói hôm nay ta có thể ở bên tỷ cả ngày luôn." Tiêu Bách líu ríu nắm lấy tay Diệp Đàn làm nũng.

Diệp Đàn bật cười: "Được, vậy mình đi dạo ngự hoa viên trước, rồi về tẩm điện của muội chơi nhé."

"Vâng." Tiêu Bách vui vẻ đáp lời.

Hai người quấn quýt cùng nhau đến bên hồ cho cá ăn, Tiêu Bách dựa vào Diệp Đàn làm nũng: "Tỷ ơi, tỷ xem con cá kia kìa, cái miệng há to ghê, đáng yêu thật đó."

Diệp Đàn nhìn cô bé bên cạnh, cười nói: "Muội á, nhìn cái gì cũng thấy đáng yêu cả."

Đến trưa, hai người bảo cung nhân dựng bếp lò ở hậu hoa viên. Diệp Đàn đặt những xiên thịt dê đã được xiên bằng tre lên lò để nướng, còn Tiêu Bách thì cầm khăn tay đứng một bên giúp Diệp Đàn lau mồ hôi.

Lúc Tiêu Cảnh và Giản Tịch tới, liền nhìn thấy hai đứa nhỏ đang ngồi sát vào nhau nướng thịt, đã nướng xong một đĩa, nữ nhi mình còn đang cầm một xiên thịt đưa cho Diệp Đàn ăn.

Diệp Đàn thì cứ thế tự nhiên ăn thịt trên tay nữ nhi. Tiêu Cảnh và Giản Tịch nhìn nhau, chỉ biết thở dài bất lực

- xem ra mấy năm nữa, hai đứa này đúng là phải thành thân thật rồi.

Ăn xong thịt nướng, Diệp Đàn liền cùng Tiêu Bách quay về Đông Cung. Vì cả hai đã phân hoá nên không thể ngủ trưa cùng nhau nữa.

Diệp Đàn định đến phòng khách ngủ trưa một lát, chiều lại tiếp tục chơi với Tiêu Bách.

Tiêu Bách quyến luyến nhìn Diệp Đàn, "Tỷ ơi, lát nữa ta qua tìm tỷ nhé."

Diệp Đàn mỉm cười với nàng, "Được, lát nữa gặp lại."

Nhưng Tiêu Bách lại không vội quay về tẩm điện. Nàng đứng đó, ánh mắt tối tăm khó đoán, nhìn chằm chằm theo hướng Diệp Đàn rời đi. Quả nhiên, hiện tại vẫn còn quá phiền phức, đến cả nghỉ ngơi cùng tỷ cũng không được.

Tiêu Bách mím môi thành một đường thẳng, rất lâu sau mới quay về tẩm điện của mình.

Lại thêm mấy năm trôi qua, Diệp Đàn đã mười bảy tuổi, còn Tiêu Bách cũng đã mười lăm tuổi bảy tháng, cả hai đều đã trở thành những thiếu nữ xinh đẹp, duyên dáng.

Đặc biệt là Diệp Đàn, trong một hai năm gần đây, các gia đình công huân quyền quý ở Kinh Thành không ít lần dò hỏi ý tứ của Diệp Thanh và Giang Cẩm Hoa. Nếu phía Thái nữ không có ý định, thì bọn họ cũng muốn kết thông gia với nhà Diệp Thanh.

Thế nhưng tất cả đều bị Diệp Thanh từ chối. Nữ nhi mình vất vả nuôi lớn từng chút một, Diệp Thanh còn mong nó cả đời ở trong nhà không rời đi, chuyện hôn sự dĩ nhiên chẳng cần gấp.

Mấy năm gần đây, tính cách của Tiêu Bách càng thêm trầm ổn. Trước mặt triều thần thì giữ vẻ điềm đạm không lộ vui buồn, chỉ khi ở bên người thân thì nàng mới trở lại dáng vẻ hay làm nũng như thuở bé.

Tiêu Cảnh đã bồi dưỡng cho Tiêu Bách một đội ngũ Đông Cung, còn Tiêu Bách cũng bắt đầu tham gia xử lý chính sự.

Hiếm hoi có được thời gian nghỉ ngơi, Tiêu Bách liền chạy đến phủ của Diệp Thanh, vừa đến đã gặp ngay Diệp Thanh đang chuẩn bị rời phủ.

Diệp Thanh thấy là Tiêu Bách tới thì cười nói: "Bách Bách, sao hôm nay lại rảnh rỗi ghé qua vậy?"

"Vâng, mọi việc ta đều đã xử lý xong rồi, nên đến tìm tỷ." Tiêu Bách mỉm cười với Diệp Thanh, vẻ mặt vô hại.

Diệp Thanh cũng gật đầu với nàng. Nói đến hài lòng, trong số những vị Càn Nguyên ở Kinh Thành, cô dĩ nhiên vẫn ưng ý Tiêu Bách

- đứa trẻ mình nhìn lớn lên từ nhỏ

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!