Phượng Khê tới tìm Quân Văn.
"Ngũ sư huynh, ở đâu bán lò luyện đan thế ạ? Muội muốn bắt đầu luyện đan!"
Quân Văn: "…
"Vừa khỏi bệnh được mấy hôm, sao giờ đã tái phát, bắt đầu nói mê sảng nữa rồi? Cái gì mà muội muốn bắt đầu luyện đan? Nói cứ như nàng biết luyện đan ấy! Hơn nữa, luyện đan sẽ liên tục tiêu hao thần thức và linh lực, nàng chịu được chắc? Nhưng bất kể hắn khuyên can thế nào, Phượng Khê vẫn khăng khăng đòi luyện đan. Quân Văn thầm nghĩ: thôi được rồi, muốn luyện thì luyện, chờ muội nếm quả đắng, muội sẽ từ bỏ ý định thôi! Vì thế, hắn nói:"Trên Bắc Phong có một khu chợ nhỏ, các đệ tử nội môn thường gửi bán một số vật phẩm không dùng tới, để ta đưa muội qua đó xem có ai bán lò luyện đan không."
Hai người lập tức đi về phía Bắc Phong, kết quả, trong chợ thật sự có bán lò luyện đan, chẳng qua nó bị gãy một chân.
Phượng Khê cảm thấy chẳng sao cả, nàng lấy tạm thứ gì đó chống lên là được.
Dẫu sao nàng chỉ định luyện tập, dùng lò tốt quá chỉ tổ phí phạm.
Ngoài chiếc lò gãy chân kia ra, nàng còn mua khá nhiều dược thảo để luyện chế Thanh Linh Đan.
Trong nhẫn trữ vật của nàng đã có vài dược liệu chính, có thể tiết kiệm một khoản linh thạch.
Mua xong, nàng hí hửng quay về sân viện của mình.
Quân Văn không yên tâm nên cũng đi theo.
Phượng Khê bắt đầu luyện đan theo các bước mà Quý trưởng lão đã giảng giải.
Thần thái và hành động đều ra hình ra dáng, ngay cả việc kết đan ấn cũng thành công.
Ngay khi Quân Văn đang định khen nàng, thì lò luyện đan chợt bốc khói đen, làn khói cuồn cuộn xông thẳng lên trời.
Khụ! Khụ! Khụ!
Quân Văn suýt thì bị sặc c.h.ế.t!
Không chỉ Quân Văn, mà những người hàng xóm sống ở các sân viện gần đó cũng bị sặc ho sù sụ.
Phượng Khê luống cuống xóa sạch dấu vết, nhưng vẫn bị Tiêu Bách Đạo bắt tận tay.
"Tiểu Ngũ! Chắc chắn lại do con nghịch ngợm! Ta biết ngay mà, con chẳng yên phận được một giây nào hết!"
Quân Văn ngước đôi mắt đỏ hoe vì bị sặc lên: "…
"Sư phụ ơi, có phải người đã quên con sở hữu Kim linh căn không? Con cũng muốn luyện đan lắm, nhưng con có năng lực đó ư? Phượng Khê cười gượng:"Sư phụ, ngài hiểu lầm Ngũ sư huynh rồi, chuyện này do con gây nên đấy. Con nghe Quý trưởng lão nói luyện đan sư có thể kiếm tiền, nên mới muốn thử xem.
Lỡ con thật sự thành luyện đan sư, thì sẽ có thể san sẻ bớt gánh nặng với tông môn mà, đúng không?"
"Chẳng ngờ con lại thất bại, nên mới tạo thành hậu quả thế này. Ngài muốn đánh muốn phạt gì con cũng nhận, nhưng ngài đừng tức giận, kẻo ảnh hưởng tới sức khỏe."
Nghe vậy, vẻ mặt Tiêu Bách Đạo tràn ngập sự an ủi: "Tiểu Khê, con đó, quá hiểu chuyện rồi!"
Quân Văn: "…
"Con gây ra thì người mắng con nghịch ngợm, không yên phận. Còn tiểu sư muội gây ra thì người lại khen nàng hiểu chuyện? Ngài cảm thấy có thích hợp không? Người ta thì có mẹ kế cha dượng, còn con thì có sư phụ kế! Cuối cùng, Tiêu Bách Đạo chỉ khẽ trách Phượng Khê vài câu không đau không ngứa, ý là: tuy con có ý tốt, nhưng về sau đừng tu luyện nữa. Chờ ông rời đi, Quân Văn cất giọng chua lòm:"Tiểu sư muội, sư phụ bất công quá rồi đấy!"
Phượng Khê bật cười thành tiếng:
"Huynh bao nhiêu tuổi rồi mà còn ghen tị với trẻ con? Sở dĩ sư phụ đối xử nghiêm khắc với huynh, là vì ngài kỳ vọng cao vào huynh. Muội thì khác, sư phụ cho rằng muội là tiểu phế vật, nên mới cưng chiều muội như vậy. Người xưa bảo thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi mà."
Nghe vậy, Quân Văn sững người.
Hóa ra, hắn mới là miếng thịt đầu tim của sư phụ!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!