Chương 314: (Vô Đề)

Dưới sự nài nỉ ỉ ôi của Phượng Khê, cuối cùng Tiêu Bách Đạo cũng miễn cưỡng nhận lấy một phần Yểm thạch, đồng thời kiên trì giấy nợ cho nàng.

Ôi, để tiểu đồ động lực kiếm tiền, sư phụ là ông chỉ thể gắng gượng mà nhận thôi chứ giờ.

Có một đồ giỏi kiếm tiền, ông cũng cảm thấy gánh nặng lắm chứ.

Thấy ông nhận lấy, Phượng Khê khuyên nhủ: "Sư phụ, con ngài quen tiết kiệm, nhưng về , những gì cần tiêu thì vẫn tiêu. Sau ngoài chúng cũng phi thuyền , đừng ngự kiếm nữa. Thời gian hao phí đường đủ để con mua thêm vài chiếc phi thuyền nữa ."

"Việc kiếm tiền ngài cứ giao cho Nhị sư của con. Đoán chừng sắp học cách đóng bùa , về để tranh thủ thời gian rảnh, đóng bùa kiếm tiền cho sư đồ tiêu."

"Mà nếu học , thì còn một cha là Yểm hoàng mà! Thiếu tiền thì xúi về nhà xin."

Bùi Chu đang luyện đóng bùa trong phòng đột nhiên hắt xì hai cái!

Lòng thầm rầu rĩ: ai nhắc đến thế nhỉ?

Là ca ca yêu lão cha cặn bã đây?

Nói xong chuyện , Phượng Khê bèn nhắc đến chuyện kiếm trận: "Sư phụ, con thấy kiếm trận uy lực cực lớn, tại Bắc Vực chúng sử dụng?"

Tiêu Bách Đạo thở dài: "Kiếm trận thì thật, nhưng thích hợp với Bắc Vực chúng . Một mặt là do chúng truyền thừa kiếm trận, bên phía Nam Vực giữ kín như bưng, nên chúng tài liệu liên quan. Trước đó các tiền bối cũng thử nghiên cứu , nhưng kiếm trận đó uy lực lớn, họ cũng chỉ đành từ bỏ."

"Mặt khác, kiếm trận cần thời gian rèn luyện mới thể phát huy uy lực lớn nhất. Phần lớn kiếm trận đều cần năm trở lên, nhất là sư đồng môn, nên chẳng ai sẵn lòng dành thời gian và tâm sức nó cả."

Phượng Khê cảm thấy việc truyền thừa về kiếm trận mới là nguyên nhân chủ yếu.

Nhắc đến truyền thừa, nàng chợt nhận , lâu những cuốn trục thượng cổ trong thức hải của nàng chẳng động tĩnh gì.

Nàng đột phá lên Trúc Cơ, đáng lý ngọc giản sáng lên mới đúng chứ?

Chẳng lẽ, đám ngọc giản đang lười biếng?

Vừa nghĩ , thần thức của nàng lập tức truyền tới một cơn đau kịch liệt, nàng thất khiếu đổ m.á.u, hôn mê bất tỉnh.

Tiêu Bách Đạo: "…"

Ông thoáng sững sờ, thuần thục bắt đầu một chuỗi hành động.

Đầu tiên là đút cho đồ bảo bối một viên Bổ Thần đan, đó lau sạch m.á. u mặt nàng, bế nàng lên giường, đắp kín chăn, chờ nàng tỉnh .

Tuy tật hở là ngất xỉu của tiểu đồ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng về lâu về dài, nó vẫn là một mối lo ngầm.

Chẳng hạn như, nàng đang đối đầu với kẻ địch, đột nhiên thất khiếu đổ m.á.u, hôn mê bất tỉnh, chẳng cho kẻ địch cơ hội lợi dụng ư?

Càng nghĩ, ông càng cảm thấy nguyên nhân của chuyện là do thần thức của tiểu đồ quá yếu.

Xem , nghĩ cách rèn luyện thần thức của nàng mới !

Trong thức hải của Phượng Khê, đám ngọc giản liên tiếp bật sáng.

Lượng tin tức khổng lồ suýt khiến Phượng Khê căng não mà c.h.ế.t.

Chỉ là, cơn chóng mặt, những tin tức nàng còn nhớ ít ỏi đến đáng thương.

Phượng Khê: "…"

Đùa nàng đấy ?

Cũng may trong những tin tức ít ỏi đó, một công pháp tu luyện của Kim Mao Toan Nghê.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!