Chương 32: (Vô Đề)

Lâm gia và nhà lý chính là thông gia, quan hệ tốt đẹp, người trong thôn làm việc gì cũng nhường nhịn người Lâm gia, chỉ sợ bị hai nhà liên thủ gây khó dễ.

Thương Vãn là người đầu tiên trong thôn dám thẳng tay tát vào mặt người Lâm gia, mà người Lâm gia còn không dám hó hé nửa lời.

Lý Tiểu Sơn lập tức biến thành tiểu mê đệ của Thương Vãn, miệng liên tục gọi Tỷ , gọi ngọt xớt.

Lý Đại Sơn hiếu kỳ hỏi: "Thương nương tử, ngươi biết võ công sao?"

Thương Vãn xua tay: "Chỉ hiểu chút võ vặt ba chân mèo, không đáng nhắc tới."

Lý Đại Sơn: "……"

Ngươi bảo cái công phu nhanh đến mức không thấy cả tàn ảnh đó là võ vặt ba chân mèo sao?

Thương Vãn thật sự không cho rằng võ công của mình tốt, đây là do gen tiến hóa, dị năng giả tự mang, chẳng liên quan gì đến võ công.

Nếu nàng biết võ công, tối qua đã không khống chế tốt lực đạo, suýt chút nữa đánh nát đầu Lưu Thị.

Con nhà mình bị Lưu Thị véo rồi đánh, nàng đều ghi nhớ cả, tối qua thừa lúc Lâm thôn trưởng đi Trần gia giúp đỡ, nàng lén lút vào Lâm gia, trực tiếp trùm chăn đánh cho Lưu Thị một trận.

Thương thay cho Lưu Thị trực tiếp đau đến ngất đi, đến cả hung thủ trông thế nào cũng không thấy.

Người Lâm gia đều nghi ngờ là Thương Vãn làm, cả thôn chỉ có Thương Vãn tâm địa độc ác và thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, nhưng họ không có chứng cứ, đành tạm thời nuốt cục tức này.

Thương Vãn dẫn huynh đệ Lý gia về nhà, Tiểu Hoàn vừa mới tắm xong cho Tiểu Hôi.

Viên Viên lúc nào cũng thích ôm ấp Tiểu Hôi, Tiểu Hoàn lo lắng lông Tiểu Hôi bẩn sẽ khiến Viên Viên bị bệnh, nên cứ cách hai ngày lại đun nước nóng tắm cho nó.

Tiểu Hôi tắm một cách miễn cưỡng, nhưng không dám không tắm. Mỗi lần bị bắt tắm rửa thơm tho, nó lại nằm úp sấp trên phiến đá lớn chuyên dụng, nheo mắt phơi lông.

Lý Tiểu Sơn tiến lại gần muốn sờ một cái, Tiểu Hôi khó chịu nhe răng sói, dáng vẻ như thể nếu tiểu tử này dám đưa tay ra sẽ cắn đứt nó.

Lý Tiểu Sơn đành tiếc nuối rụt tay về, chạy đi xem Viên Viên và Tiểu Ô Quy thi đấu bò trên đệm mềm.

Cánh cửa phòng phía Tây được gác ngang một cây gỗ tròn, trên đó phủ một tấm chăn dày để làm tấm chắn cửa.

"Lý đại ca, chính là cánh cửa này." Thương Vãn cất tấm chăn dày, nhường chỗ để Lý Đại Sơn đo đạc.

Lý Đại Sơn lấy thước ra, bắt đầu đo đạc.

Thân hình chàng cao mét chín trở lên, đứng đó gần như cao bằng khung cửa.

Lục Thừa Cảnh uống thuốc xong nằm trên giường, mơ màng vừa có ý buồn ngủ, ẩn ẩn nghe thấy tiếng Thương Vãn lại mở mắt ra, chống người ngồi dậy quay đầu nhìn, liền thấy một bóng người cao lớn chắn kín mít cửa ra vào.

Ai đây?

Tiếng Thương Vãn từ ngoài cửa truyền vào: "Lý đại ca, một tấm ván cửa giá bao nhiêu tiền?"

"Mất tám tiền bạc." Lý Đại Sơn vừa đáp vừa nhìn người ngồi dậy từ trên giường, cảm thấy hơi quen mắt, như đã gặp ở đâu đó.

Lục Thừa Cảnh cũng thấy Lý Đại Sơn có chút quen mặt, thoáng nghĩ một lát liền đối chiếu khuôn mặt Lý Đại Sơn với khuôn mặt non nớt hơn trong trí nhớ, hỏi: "Phải chăng là Lý Đại Sơn?"

"Ngươi là… Tiểu Cảnh?" Trong đầu Lý Đại Sơn chợt lóe lên một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, ngạc nhiên há miệng: "Tiểu Cảnh còn đẹp hơn cả nữ nhi đó ư?"

Câu sau cùng đó quá là thừa thãi!

"Ngươi về lúc nào vậy?" Lý Đại Sơn có chút kích động đi tới: "Ngươi không phải là thiếu gia của Lục gia trong thành sao? Sao lại về thôn rồi?"

"Chuyện này nói ra thì dài lắm." Lục Thừa Cảnh nhìn về phía sau chàng, quả nhiên thấy Thương Vãn cười với chàng đầy ẩn ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!