Mạnh Hoan bước đến bên người thân của người bị say nắng, đưa bình nước cho họ: Dùng đi.
Cậu thanh tú, tay trắng trẻo thon dài, cúi đầu nhìn họ.
Ai cũng biết một bình nước ngày nóng có giá trị thế nào, họ cảm kích: Đa tạ.
Không có gì.
Mạnh Hoan quay người, chuẩn bị tiếp tục hành quân.
Nhưng sau lưng lại vang lên một trận chấn động, từ nhẹ thành mạnh, như đất rung sấm động, rồi thành tiếng gầm rú, đất trời như sắp nghiêng đổ.
Mạnh Hoan ngỡ ngàng: Gì thế?
Chúc Đông kiễng chân:
"Tiếng vó ngựa! Đại quân của vương gia đuổi kịp rồi!"
Đại quân của vương gia?
Nghe thấy tên Lệnh Bạc Chu, Mạnh Hoan quay đầu lại.
Trong bụi đất hiện lên vài lá cờ bay phấp phới, người đi đầu một tay giơ cao cờ lớn, tay kia kéo dây cương, phi nước đại trong làn bụi.
Sau lưng hắn, như cột buồm lộ ra giữa đại dương, càng lúc càng nhiều binh mã, ngựa chiến ùn ùn kéo đến, giẫm lên con đường bụi tung mù trời, như một cơn bão đang cuộn trào về phía mọi người.
"Tránh ra, cẩn thận bị ngựa giẫm trúng."
Chúc Đông nhắc nhở.
Mạnh Hoan lùi sang bên đường.
Kỳ thủ giương lá cờ thêu rồng đại diện cho chủ soái, một người một ngựa lướt nhanh qua bên họ, vó ngựa cuốn bụi mù mịt.
Sau lưng hắn là hàng vạn binh mã theo sau.
…Khung cảnh thật hùng tráng.
Trái tim Mạnh Hoan không ngừng đập loạn, trong mắt phản chiếu cả quân đoàn, cậu vô thức thốt lên: Wow!
Ánh mắt cậu di chuyển về phía trung tâm đoàn người.
Giữa đoàn kỵ binh, tướng soái được bảo vệ chính giữa, Lệnh Bạc Chu đã không mặc vương phục, thay bằng phi ngư phục màu vàng sậm, vai khoác mãng long dữ tợn, áo bay phần phật, trong làn bụi hắn siết dây cương, chân mày đen rậm kéo thấp.
Dáng vẻ cao cao tại thượng, ánh mắt không liếc nhìn dân chúng hai bên đường, giống như một vị thần giẫm đạp tất thảy dưới chân, người bình thường chỉ có thể nhìn lướt bóng lưng hắn.
Từ dưới thấp nhìn lên, Mạnh Hoan bỗng thấy bản thân nhỏ bé biết bao, ngựa chiến cao lớn phóng nhanh ngang qua, như có linh cảm nào đó, Lệnh Bạc Chu quay đầu liếc về phía cậu, ánh mắt đen thẳm.
Nhưng chỉ trong một chớp mắt, rất ngắn.
Đoàn quân theo hộ vệ lao vun vút, bóng dáng dần xa như chấm nhỏ, trong tai Mạnh Hoan vẫn còn vang tiếng vó ngựa rền rĩ.
Cậu đứng tại chỗ, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, môi hé nhẹ, đôi mắt long lanh đen láy.
Chúc Đông cũng bừng tỉnh từ cú sốc:
"Thế nên, ai mà không muốn tung hoành sa trường, vì nước lập công chứ? Vương gia đúng là chói lóa thật."
Mạnh Hoan gật đầu, nhẹ giọng: Phải đấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!