Chương 50: Vợ Làm Nũng

Sơn Hành lẩm bẩm: "Chuyện này…"

Sơn Thư cau mày, vẻ mặt có chút kỳ lạ.

Không ai tỏ ra vui vẻ trước đề nghị của Mạnh Hoan, khiến cậu thắc mắc: "Sao vậy?"

Sơn Hành đáp: "Chuyện là…nói sao nhỉ…cái này…"

Chuyện Lệnh Bạc Chu bị mù là điều mà cả triều văn võ đều biết, nhưng chưa từng có ai thấy dáng vẻ khi hắn mất đi thị lực. Hắn tự cho rằng mình trở nên yếu ớt và xấu xí khi bị mù, nên chưa bao giờ để lộ bộ dạng đó trước mặt người khác. Mỗi khi ra ngoài, ngay cả gia nhân trong phủ cũng phải tránh mặt.

Lệnh Bạc Chu kiêu ngạo, không bao giờ chịu tỏ ra yếu đuối hay mất thể diện trước người ngoài.

Vậy mà Mạnh Hoan lại muốn hắn ra ngoài xem hội đèn lồng? Hội đèn lồng đấy! Người đông đúc chen chúc, biết bao nhiêu ánh mắt sẽ nhìn thấy hắn khi đôi mắt không còn nhìn được!

Mạnh Hoan sững người, rồi lắp bắp: "Ta…ta…"

Ngay lập tức, cậu ỉu xìu như cây cải non héo úa, vô cùng thất vọng, đôi môi bất giác trễ xuống: "Ta chỉ nghĩ rằng vương gia suốt ngày chỉ quanh quẩn giữa vương phủ và hoàng thành, hiếm khi được nghỉ ngơi, nếu có thể ra ngoài chơi một chút thì sẽ không còn buồn chán nữa."

Lệnh Bạc Chu là một người làm việc đến kiệt sức, gánh vác cả vương phủ, còn phải chống đỡ triều đình. Mạnh Hoan nhìn mà đau lòng, chỉ muốn đưa hắn ra ngoài chơi cho khuây khỏa, nhưng lại không nghĩ tới những điều này. Nghĩ đến đây, cậu càng thấy khó chịu hơn: "Nếu vậy…thì thôi vậy."

Nghe câu đó, bàn tay đang siết chặt trong tay áo của Lệnh Bạc Chu thả lỏng dần, những ngón tay thon dài hơi xòe ra.

Giọng nói của thiếu niên tràn đầy sự quan tâm và dịu dàng dành cho hắn.

Không phải Mạnh Hoan muốn đi xem hội đèn lồng…mà là Mạnh Hoan muốn cùng hắn đi xem hội đèn lồng.

Là người này, cảm thấy hắn quá mức trầm lặng và mệt mỏi, muốn đem thêm sắc màu đến thế giới tăm tối của hắn.

Trong lòng Lệnh Bạc Chu luôn có một bức tường kiên cố bao bọc, vừa bảo vệ hắn, lại vừa khiến hắn trở nên nặng nề, u ám. Nhưng bây giờ, có một người đứng bên ngoài, dịu dàng gõ nhẹ lên bức tường đó và hỏi:

"Ngài có thể ra ngoài chơi với ta không?"

Bàn tay kia mềm mại vô cùng, như thể có thể kéo hắn ra khỏi bóng tối.

Không gian chìm vào tĩnh lặng.

Trong đình, không ai lên tiếng.

Sơn Hành biết chắc rằng Lệnh Bạc Chu sẽ không ra khỏi vương phủ, nhưng nếu trực tiếp từ chối thê tử mình thì sẽ rất ngại ngùng. Hắn vội vàng nghĩ cách: "À, thực ra trong vương phủ cũng có thể treo đèn lồng. Hơn nữa, thái y cũng dặn vương gia phải tĩnh dưỡng, không thể đi lại quá nhiều. Vương gia dù muốn ra ngoài, cũng không có cách nào…"

Bên cạnh hắn, Lệnh Bạc Chu cất giọng: "Ừm."

Sơn Hành: "Ừm?!?!"

Ừm cái gì cơ?!?

Mạnh Hoan cũng quay lại nhìn: "Đi xem hội đèn lồng sao?"

Lệnh Bạc Chu hơi ngẩng đầu lên, nếu đôi mắt hắn không bị che bởi lớp lụa trắng, Mạnh Hoan chắc chắn sẽ nhìn thấy đôi con ngươi dài hẹp khẽ nheo lại, trong đó phản chiếu một tia sáng tĩnh lặng.

Hắn nói: "Ừm, đi xem hội đèn lồng."

Sau khi Lệnh Bạc Chu đồng ý, hạ nhân trong phủ lập tức chuẩn bị cho chuyến xuất hành. An toàn của vị Nhiếp Chính Vương là ưu tiên hàng đầu, nhưng những chiếc kiệu xa hoa cùng hàng trăm hộ vệ lại bị hắn thản nhiên bác bỏ.

Rất ít người từng tận mắt nhìn thấy dung mạo của Lệnh Bạc Chu, nếu hắn trà trộn vào dân chúng, chưa chắc có ai nhận ra. Nhưng nếu dẫn theo vệ quân của vương phủ, chắc chắn sẽ gây ra náo động lớn.

Muốn dọn sạch đường phố, đuổi hết người dân đi thì quá phiền hà, hội đèn lồng sẽ biến thành hội đèn lồng của riêng hắn mất.

Như vậy thì chẳng còn thú vị gì cả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!