Chương 49: (Vô Đề)

Các thái giám hoang mang tột độ, đưa mắt nhìn nhau.

Sau đó, bọn họ thấy thiếu niên bị bóng dáng của Lệnh Bạc Chu che khuất thò đầu ra, nhìn thấy bọn họ liền hét lên:

"Á…"

Lệnh Bạc Chu nghiêng đầu, thản nhiên đáp hai chữ:

"Ra ngoài.

"Bọn thái giám vội vàng lui ra. Đến khi ra ngoài rồi, bọn họ mới chợt nhớ ra phải che mắt lại. Haiz, lo lắng vô ích rồi. Hai vị này tình cảm hòa hợp lắm. Mạnh Hoan sững sờ tại chỗ, trợn tròn mắt, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, liền nhìn Lệnh Bạc Chu hỏi:"Chúng ta bị nhìn thấy rồi sao?

"Team Hạt Tiêu Chuyện này liên quan đến việc giúp Lệnh Bạc Chu giải quyết vấn đề cá nhân, dù là cậu hay hắn, nếu bị người khác trông thấy cũng đều sẽ rất! xấu! hổ!"Không rõ."

Lệnh Bạc Chu rũ mi mắt. "Ta không nhìn thấy."

"….

"Dù đây là sự thật, nhưng nghe có gì đó sai sai. Mạnh Hoan thở dài một hơi, cài lại khuy áo, thoát khỏi cảm giác xấu hổ. Lúc này, nước nóng được gia nhân mang đến cũng đã đặt sẵn sau tấm bình phong."Vương gia, đến giờ rửa mặt rồi.

"Du Cẩm bước vào, nói. Thấy hắn, Mạnh Hoan liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cuối cùng thì người chăm sóc chính cũng đến rồi. Du Cẩm là thái giám theo hầu Lệnh Bạc Chu từ nhỏ. Thái giám vốn không có giới tính rõ ràng, nên hầu hạ Lệnh Bạc Chu sẽ không có sự xấu hổ hay bất tiện như cung nữ hay nô bộc. Sau khi giao Lệnh Bạc Chu cho Du Cẩm, Mạnh Hoan rửa tay rồi vắt khăn sạch để lau mặt. Trong khi đó, Du Cẩm xoay quanh Lệnh Bạc Chu, nhẹ nhàng dặn dò:"Vương gia, nâng tay lên một chút."

"Vương gia, nghiêng mặt sang bên này."

"Vương gia ngoan, quay thêm chút nữa.

"Quan hệ giữa hai người họ vô cùng thân thiết. Năm đó, khi Du Cẩm mới mười hai tuổi, vừa mới thiến xong liền vào Đông Cung hầu hạ thái tử Lệnh Lang. Ai ngờ sau đó thái tử bị phế, hắn đi theo chủ nhân lưu lạc đến Cô Châu. Từ khi Lệnh Bạc Chu ra đời, hắn bắt đầu hầu hạ, chăm sóc từ nhỏ đến lớn, tình cảm cực kỳ sâu sắc. Có thể nói, hắn chính là"mẫu thân

"phiên bản nam. Mạnh Hoan rửa mặt xong, đứng bên cạnh quan sát Lệnh Bạc Chu. Hắn cao lớn, nhưng tuyệt đối không cúi đầu, khiến Du Cẩm phải nhón chân mới có thể lau mặt cho hắn. Hàng mi dài vương hơi nước, dù đôi mắt tạm thời không nhìn thấy gì, nhưng khí chất ngạo nghễ vẫn không hề suy giảm. Bất chợt, Lệnh Bạc Chu cất giọng:"Hoan Hoan đâu?

"Không nghe thấy tiếng Mạnh Hoan, hắn liền hỏi ngay. Câu hỏi này khiến trái tim Mạnh Hoan như bị ai đó bóp chặt."Ôi chao, Vương gia." Du Cẩm bật cười, vừa cười vừa quay sang Mạnh Hoan, "Vương phi vẫn đứng ngay bên cạnh nhìn mà, sao mới không thấy một lát đã sốt ruột vậy?

"Từ tối qua, kể từ khi Mạnh Hoan bước vào điện, cậu vẫn luôn ở lại, không xảy ra chuyện gì. Lệnh Bạc Chu hiện tại cũng bình tĩnh và ổn định, bọn hạ nhân đều có thể nhận ra một điều…Lệnh Bạc Chu thích Mạnh Hoan. Hắn muốn Mạnh Hoan luôn ở bên cạnh mình, chỉ khi đó, trong lòng hắn mới cảm thấy yên ổn. Không nhìn thấy Mạnh Hoan, cảm giác bất an dường như lại trỗi dậy trong hắn. Mạnh Hoan nhẹ giọng nói:"Ta đây.

"Lệnh Bạc Chu vốn đang nhíu mày, chậm rãi giãn ra. Hắn mím môi, thấp giọng thốt ra mấy chữ:"Vậy thì tốt."

Trần An từ ngoài cửa bước vào, mang theo tin tức từ hoàng cung:

"Đã gửi thiệp vào cung, bệ hạ đang buồn bực, đã cho phép vương gia nghỉ ngơi thêm vài ngày, đợi khi mắt hồi phục rồi mới hồi triều."

Lệnh Bạc Chu đứng yên để Du Cẩm chải tóc, bình thản đáp:

"Ừ."

"Vương gia." Giọng Trần An mang theo sự lo lắng, "Mắt ngài mỗi khi phát bệnh đều phải mất mười ngày nửa tháng mới hồi phục. Trong thời gian này, mọi việc sẽ do nội các xử lý, không phải sẽ tạo cơ hội để bọn họ thao túng sao?

"Ngữ điệu của Trần An đầy vẻ bất an. Quan viên trong phủ không chỉ lo lắng cho bệnh tình của Lệnh Bạc Chu, mà còn sốt ruột về tiền đồ của hắn. Hiện tại, tình thế trong triều đang căng thẳng, biến động khôn lường. Nếu Lệnn Bạc Chu mất đi thị giác, hắn sẽ mất luôn quyền kiểm soát triều chính, tạo cơ hội cho kẻ thù chính trị."Thân thể có bệnh, chẳng còn cách nào khác."

Lệnh Bạc Chu thản nhiên đáp. "Bổn vương tự biết lo liệu, ngươi lui xuống đi."

"Tuân lệnh."

Lệnh Bạc Chu đã nói vậy, Trần An đương nhiên tuân lệnh.

Lý do không gì khác ngoài việc, dù Lệnh Bạc Chu có ở trong vương phủ, nhưng tai mắt và Cẩm Y Vệ của hắn trải rộng khắp kinh thành, bất kỳ động tĩnh nào hắn cũng đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Lúc này, gia nhân cuối cùng cũng mang bữa sáng lên.

Bữa sáng hôm nay vô cùng thanh đạm, không có quá nhiều sơn hào hải vị mà chỉ có canh hầm trắng đục, bánh bao và màn thầu, sữa bò nóng, cùng một ít rau xào và dưa muối. Tuy nhiên, các loại cháo lại vô cùng phong phú, lên đến tám loại khác nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!