Chương 41: Đợi Vương Gia Hạ Triều.

Mạnh Hoan tỉnh dậy lúc mười giờ sáng.

Cậu ngồi trong chăn, mắt khép hờ, còn ngái ngủ. Bên cạnh cậu lạnh lẽo, nửa đêm tỉnh giấc một lần, khi đó Lệnh Bạc Chu đã không còn ở đó nữa.

Mạnh Hoan thở dài một hơi, mặc quần áo rồi dùng bữa. Bên kia có người thấy cậu đã dậy, lập tức lên xe ngựa chạy đến Tử Cấm Thành, báo tin cho Lệnh Bạc Chu.

Lệnh Bạc Chu kiểm soát rất chặt, nhất cử nhất động của Mạnh Hoan hắn đều phải nắm rõ. Nghe tin Mạnh Hoan đã thức, hắn chỉ ừ một tiếng, yên tâm, cúi đầu phê duyệt tấu chương.

Thủ phụ Nội các, Thôi Nhẫn Phong, tuổi đã cao, tóc trắng xóa, mỉm cười hỏi han giữa lúc xử lý công vụ:

"Vương gia, hôm qua bảo Hàn nhi mang gánh hát đến, nghe có hợp ý không?"

Lệnh Bạc Chu cười:

"Rất hay, chỉ là hôm qua Vương phi không có tâm trạng nghe. Đợi y nghe rồi, cao hứng, bản vương sẽ báo lại cho các lão."

Thủ phụ Nội các cười tủm tỉm:

"Vậy thì tốt quá. Hàn nhi nhà thần là một kẻ ăn chơi vô dụng, thần ngày nào cũng lo nó chẳng có ích gì. Không ngờ vô tình lại nuôi được một gánh hát khiến Vương phi vui vẻ, thế thì chắc là tổ tiên thần tích đức rồi."

Lời nịnh nọt của ông rất khéo, Lệnh Bạc Chu nghe vậy chỉ cười nhạt, bề ngoài hòa nhã dễ gần.

Nhưng cả triều đình, ngoài một số người có tâm tư sâu xa dám cùng Lệnh Bạc Chu đối đáp đôi câu, phần lớn đều giữ khoảng cách.

Bởi vì ngoài danh hiệu Vương gia mù mắt, Lệnh Bạc Chu còn có biệt danh Hàn Ngọc Vương gia.

Hàn ngọc, còn gọi là ngọc lạnh, chất ngọc mát lạnh, nhìn thì ôn nhuận thanh khiết, nhưng thực chất vừa lạnh vừa cứng, vĩnh viễn không thể sưởi ấm.

Trong triều đình, bề ngoài Lệnh Bạc Chu phong quang như gió xuân, nhưng ngấm ngầm lại vô cùng bẩn thỉu tàn nhẫn, g.i.ế. c người vô số, trở thành đám mây đen phủ trên đầu quần thần.

Vậy mà không ai đấu lại được hắn.

Đáng giận nhất là, Lệnh Bạc Chu tuổi còn trẻ,

"ba mươi Minh kinh già, năm mươi Tiến sĩ trẻ", nhiều người đến trung niên mới khởi sắc trên quan lộ, mà hắn mới hơn hai mươi đã xem như hàng hậu bối.

Ấy vậy mà vẫn không ai đấu lại được.

Sau khi nói chuyện đôi câu, cả hai lại cúi đầu, tiếp tục phê duyệt tấu chương.

Lệnh Bạc Chu và Thôi Nhẫn Phong, cả hai đều có toan tính riêng, ngoài mặt hòa hợp, trong lòng lại không. Những người thông minh trong triều sớm đã nhận ra điều đó.

Thôi Nhẫn Phong dã tâm bừng bừng, đã sớm muốn trở thành quyền thần. Năm đó tân đế đăng cơ, ông kiên quyết điều Lệnh Bạc Chu từ Cô Châu về, lúc đó Lệnh Bạc Chu chỉ mới hai mươi, mục đích là biến hắn thành con rối để kiềm chế đám hoạn quan quyền thế bên cạnh tiên đế.

Quả nhiên, Lệnh Bạc Chu đã hoàn thành xuất sắc mục tiêu đầu tiên của ông.

…Thu phục Hoàng đế.

Tại sao hoạn quan

- một đám nô tài không có hậu nhân

- lại có thể làm mưa làm gió trong lịch sử? Nguyên nhân chính là bọn chúng thân cận bên Hoàng đế, kiểm soát sinh hoạt của Hoàng đế.

Gần vua như gần lửa, hoạn quan chỉ cần nói vài câu bên tai Hoàng đế là có thể phong tỏa con đường phát ngôn của bá quan, thêu dệt thị phi.

Hơn nữa, hoạn quan không có con cháu, đối tượng trung thành duy nhất chỉ có Hoàng đế. Còn Hoàng đế cũng sẽ vô hạn tín nhiệm bọn họ.

Nhưng chỉ cần Hoàng đế tỉnh ngộ, bất kể hoạn quan có ngông cuồng cỡ nào cũng sẽ bị diệt trừ ngay lập tức, vì hoạn quan chẳng qua chỉ là sự kéo dài của hoàng quyền. Khi Hoàng đế tỉnh táo, bọn chúng lập tức trở thành vật hy sinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!