Editor: Bonnie
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu nói trong cuộc đời làm việc của mình có việc gì nên quên hoặc ước gì nó chưa từng xảy ra, Văn Mặc nhất định sẽ ước nó là chuyện của mười giây trước, khiến nó biến mất hoàn toàn khỏi trí nhớ của tất cả mọi người.
Ánh sáng nhàn nhạt từ trên đầu chiếu xuống, giống như tâm trạng của anh ta lúc này. Điều dưỡng đi ngang qua thấy anh ta do dự đứng ở cửa, cẩn thận hỏi: "Anh gì ơi, xin hỏi có chuyện gì không ạ?"
Nơi này là khu phòng bệnh đơn, người có thể ở đây không phú cũng quý, chẳng qua người đàn ông trước mắt này nhìn cũng không giống người xấu, điều dưỡng lo lắng nắm còi báo động trong tay.
Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi của mình, Văn Mặc dùng gương mặt poker, bình tĩnh nói: "Không có việc gì, không khí bên ngoài rất tốt, tôi chờ một lúc nữa mới vào."
Điều dưỡng: "?"
Ở cái nơi như bệnh viện, cho dù có dọn dẹp sạch sẽ gấp mấy đều không thể nào có được cái gọi là hương thơm tươi mát, thứ duy nhất tồn tại chính là mùi sát trùng đặc trưng của bệnh viện. Trong lòng điều dưỡng tràn ngập khó hiểu, nhưng ít nhiều gì thì gương mặt Văn Mặc cũng có tính lừa gạt, ít nhất cũng là một gương mặt ưu tú.
Nghĩ đến camera giám sát trên đầu, điều dưỡng bán tín bán nghi nói: "Bên ngoài lạnh lẽo, nếu anh không có việc gì thì vẫn nên đi vào sớm thì tốt hơn."
Văn Mặc: "..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mẹ nó đời này anh ta chưa từng phải chịu oan ức lớn như thế.
Văn Mặc ở bên ngoài vừa lạnh vừa tức, cùng lúc đó bên trong cánh cửa phòng bệnh, Yến Vân Dương tựa vào vai Tả Minh Nhiên, nhìn qua chính là cảnh tượng năm tháng tĩnh lặng, không tranh sự đời.
Trên thực tế, khi Tả Minh Nhiên nghe tiếng mở cửa đã muốn đứng dậy nhưng Yến Vân Dương vẫn đang dựa vào người cô, nghe động tĩnh như thế vẫn không nhúc nhích.
Cố kỵ trên người anh vẫn đang bị thương, nếu cô làm mạnh tay sẽ đụng đến miệng vết thương vì thế Yến Vân Dương không động, Tả Minh Nhiên cũng chỉ có thể im lặng ngồi đó. Cửa vừa mở ra lại nhanh chóng khép lại, chỉ một giây ngắn ngủi nhưng từ cửa đến giường chỉ vài bước chân, hơn nữa từ hình ảnh phản chiếu ngược từ trên kính thủy tinh, không cần nghĩ cũng biết có gì xảy ra.
Không khí im lặng đến kỳ lạ, ngoại trừ lần trước say rượu trong bữa tiệc đóng máy, đây là lần đầu tiên họ làm ra hành động thân mật nhất khi cả hai bên đều tỉnh táo.
Kể từ khi cô biết sau khi say rượu mình đã làm những gì từ chỗ An Kỳ, những mảnh trí nhớ nho nhỏ cũng dần ghép lại, tuy không nhớ hết toàn bộ nhưng điểm quan trọng vẫn nhớ chút đỉnh.
Tỷ như, cô và Yến Vân Dương và nụ hôn lúc đó.
Chỉ là nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ như chưa làm gì nhưng lại nặng như ngàn cân.
Tới bây giờ cô cũng không cho rằng người chịu thiệt là mình, giống như lần trước cô thản nhiên tiếp nhận chuyện mình xuyên sách vậy, sau khi tất cả đều sáng tỏ, chuyện kế tiếp cứ như là nước chảy mây trôi, hoàn toàn không khó để chấp nhận.
Cô đã nghĩ tới vô số cảnh tượng khi gặp lại Yến Vân Dương, thậm chí cũng từng nghĩ đến việc cả hai người họ sẽ xem đây là giấc mơ, ngầm hiểu rằng tất cả đều chưa từng xảy ra.
Nhưng mà người tính không bằng trời tính, vậy mà cô lại không tính nổi đến trường hợp ở trong phòng bệnh thế này.
Duy trì một tư thế lâu, bả vai Tả Minh Nhiên bắt đầu tê, cô yên tĩnh ngồi, bình tĩnh nói: "Anh ngồi dậy, bả vai tôi đã tê rần rồi."
Sau tai truyền đến vài tiếng cười khẽ, cùng với sự vang dội rất nhỏ sau gáy, cảm giác tê dại truyền đến tứ chi xong lan đến toàn thân, Tả Minh Nhiên quay mặt về phía sau, đúng lúc chạm mắt với Yến Vân Dương, bốn mắt nhìn nhau.
"Ngồi dậy." Lần này, Tả Minh Nhiên không chút lưu tình đẩy đẩy vai anh.
Yến Vân Dương ngẩng đầu nhìn theo động tác của cô, mái tóc hơi dài không được chăm sóc đã có vài sợi rơi ra, so với kiểu tóc chải gọn gàng trước đây, Yến Vân Dương bây giờ dường như trẻ hơn vài tuổi, đôi mắt cụp xuống, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ, phớt lờ những vòng băng quấn quanh đầu, hiện tại nhìn Yến Vân Dương cứ như một sinh viên chưa trải đời.
Anh tựa vào chiếc gối sau lưng, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập ý cười, anh nâng tay phải không bị thương lên xoa xoa khóe mắt Tả Minh Nhiên, nói: "Trang điểm bị trôi rồi."
Lúc này Tả Minh Nhiên mới nhớ trên mặt mình còn chưa tẩy trang, rối loạn cả đêm, không ngừng bôn ba trên đường, còn phải tránh né truyền thông, cứ như vậy mà giữ lớp trang điểm một ngày một đêm, thậm chí còn ngủ một giấc, đừng nói là với nữ minh tinh, chỉ cần là một cô gái bình thường cũng là một vấn đề có sức sát thương cực mạnh.
May mắn bây giờ Thời Song Hạ không có ở đây, nếu không không biết chị ấy sẽ phát điên thế nào nữa.
Ngoại trừ giường bệnh, trong phòng bệnh đơn còn có một phòng trong, là một phòng nghỉ độc lập và một nhà vệ sinh, Tả Minh Nhiên lấy đồ skincare của mình từ trong túi Thời Song Hạ đưa, Văn Mặc đang cầm tài liệu nói gì đó với Yến Vân Dương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!