Chương 8: (Vô Đề)

Vài ngày sau Bạch Thiến Thiến nhận được điện thoại của Bạch Như Phong, nói là "Hương phân thế gia" tổ chức tiệc, hỏi cô có muốn tham gia hay không.

Nói thật, Bạch Thiến Thiến không muốn đi, cô tình nguyện ở trong phòng viết nhạc một ngày cũng không muốn đi tới những nơi náo nhiệt này. Nhưng mà cô cũng hiểu được, cô ở vào vị trí này, nếu như không đi không biết sẽ bị bao nhiêu người ở sau lưng chê cười cô. Huống chi cô nên đối mặt với tất cả, trốn tránh cũng không phải là biện pháp tốt, bất quá trước khi đồng ý Bạch Thiến Thiến vẫn đề phòng hỏi một câu: "Người không nên đến chắc cũng không đến chứ?"

"Sẽ không."

Được Bạch Như Phong khẳng định, Bạch Thiến Thiến lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này liền đáp ứng.

Tới ngày yến hội này, Bạch Thiến Thiến sớm đã làm tóc, vết thương trên trán cô đã lành lại, chỉ còn một vết sẹo, cũng may vết sẹo ở gần mép tóc, dùng tóc mái che một chút là được.

Bạch Thiến Thiến tuy rằng diện mạo không quá kinh diễm, nhưng dáng người cũng không tồi. Để làm tôn lên ưu điểm này, cô cố ý mặc một cái váy bó sát người, váy dài có màu trắng ngọc trai, càng làm lộ ra làn da trắng nõn, nhẵn nhụi.

Bạch Thiến Thiến trước kia thích trang điểm đậm, đơn giản là vì Trương Minh Diễm cùng Bạch Diên nói với cô, mặt của cô rất hợp để trang điểm đậm. Kỳ thật trang điểm đậm làm cho cô già hơn, không bằng trang điểm nhẹ một chút, trông cô lại đoan trang và tao nhã hơn.

Trang điểm xong, đem tóc dài sau đầu búi lên cao, để lại một vài sợi hai bên tai, mọi thứ đều chuẩn bị sắn sàng. Bạch Thiến Thiến ngắm nhìn trong gương vài lần, cô khá vừa lòng.

Vừa mới làm xong chợt nghe dưới lầu vang lên tiếng còi ô tô, Bạch Thiến Thiến biết là Bạch Như Phong đến, cô vội cầm lấy túi xách liền hướng dưới lầu đi xuống.

Vừa mới đi xuống cầu thang, đã thấy Lê Chi An đang đứng ở trong đại sảnh, thực rõ ràng là cố ý chờ cô, nhìn thấy cô xuống dưới, hắn liền hướng cô nói: "Muốn tôi đưa cô đi không?"

Bạch Thiến Thiến vừa đi, vừa một bên hướng hắn nói: "Không cần, tôi sẽ đi cùng chị tôi."

Hắn đuổi theo cô, hỏi: "Bữa tiệc kết thúc, tôi đến đón cô về nhé?"

Bạch Thiến Thiến đẩy cửa đi ra ngoài, động tác dừng một chút, quay đầu nhìn hắn một cái, "Cậu hôm nay nghỉ ngơi đi, tôi về xe của chị là được."

Cũng không chờ hắn nói tiếp liền đẩy cửa đi ra ngoài. Sau khi bước qua những bậc thang đá bên ngoài biệt thự, đã thấy một chiếc ô tô màu đen có rèm che đang đổ trên đường, lái xe xuống xe giúp cô mở cửa sau xe, Bạch Thiến Thiến nói cảm ơn liền ngồi lên xe.

Bạch Như Phong cũng ngồi ở ghế sau, đã thấy cô một thân tây trang màu xám, trên chân một đôi giày cao gót, vẫn như cũ là cái loại sạch sẽ lưu loát của một con người tinh anh. Cô ngồi ở phía trong hai tay khoanh trước ngực, nhắm mắt dưỡng thần, mặc dù cô lặng im giống một pho tượng tượng đá, nhưng trên người cô vấn toát ra một loại khí thế bức người.

Đến khi Bạch Thiến Thiến ở ngồi xuống, cô (Bạch Như Phong) mới nhấc mí mắt lên, cũng không có nhìn cô, mà là đem ánh mắt dừng ở bóng dáng cô đơn ở cổng biệt thự, đang nhìn chằm chằm bên này.

"Hắn khá là dính lấy em đó."

Bạch Thiến Thiến theo của ánh mắt của cô nhìn qua, gật gật đầu, "Ân, cậu ta trước giờ đều như vậy."

"Nhưng mà.." Bạch Như Phong nghiêng đầu nhìn cô, "Em hiện tại tựa hồ rất bài xích hắn."

Bạch Thiến Thiến nhún nhún vai, "Người này lai lịch không rõ, đề phòng hơn vẫn tốt."

"Ồ?" Bạch Như Phong ý vị thâm trường nhíu mày, lập tức nghĩ đến cái gì, cô cong môi cười, "Lúc trước chị có điều tra qua về hắn, hắn không cha không mẹ, lớn lên trong trại trẻ mồ côi, những người cậu ta tiếp xúc không có gì đáng ngờ, bối cảnh thực đơn thuần."

Bạch Thiến Thiến không cho là đúng bĩu môi, "Con người hắn cũng rất đơn thuần."

Bạch Như Phong trong ánh mắt hơn mấy phần tìm tòi nghiên cứu, tựa hồ đang hỏi cô vì cái gì người đơn thuần cô còn đề phòng, Bạch Thiến Thiến không có giải thích gì nhiều, nói: "Chị còn giúp em điều tra hắn, cám ơn chị nhé."

Bạch Như Phong sắc mặt cứng ngắc, không nói được gì.

Trong xe nhất thời yên tĩnh, làm cho mọi người có vài phần xấu hổ. Bạch Thiến Thiến không quá thoải mái, trong giây lát nghĩ tới chủ đề khác liền vội hướng cô nói: "Chị sẽ không trách em chứ?"

"Cái gì?"

"Ách.. Chính là em lúc trước không quá thích chị, chị có hay không trách em?"

"Sẽ không." Bạch Như Phong trả lời thực rõ ràng, "Bởi vì chị cũng không thích em."

"..."

Thật là thẳng thắn, quả nhiên là chị cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!