Chương 7: (Vô Đề)

Bạch Thiến Thiến nhìn vào gương mặt vô hại, đang tươi cười của Phương Hiểu Nhiễm, cô cũng quay sang nhìn cô ta cười. Nhưng mà ý cười còn không có hoàn toàn tràn ra, biểu cảm ở trên mặt cô đột nhiên trở nên lạnh lùng. Cô đột nhiên đưa tay ra, Phương Hiểu Nhiễm không hề đề phòng liền bị cô nắm tóc.

Sức lực của cô rất lớn, Phương Hiểu Nhiễm chịu đau, theo bản năng hét lên một tiếng, một bên bắt lấy tay cô, một bên cả kinh kêu lên: "Cô làm gì vậy? Mau thả tôi ra!"

Kiếp trước ở bên cái tên ác ma kia, Bạch Thiến Thiến cũng không phải không thu hoạch được gì, tốt xấu còn học được vài mánh khóe. Mặc dù Phương Hiểu Nhiễm cao hơn cô nữa nữa cái đầu, nhưng để khống chế cô ta không phải việc gì khó với cô.

Phương Hiểu Nhiễm không thể gỡ tay cô ra, liền cũng đưa tay hướng tới đầu cô, chính là ngón tay còn chưa đụng tới, cô đã dùng đầu gối hung hăng đá cô ta một nhát. Phương Hiểu Nhiễm đau đớn, lúc này liền quỳ rạp xuống đất.

Mấy người ngồi bên kia nhìn đến động tĩnh bên này, nhất thời đều xông tới. Tần Húc thấy em họ mình bị khi dễ, lúc này liền muốn xong lên, Bạch Thiến Thiến lại hung tợn hướng hắn trừng mắt, dường như nghiến răng nói, "Anh nếu còn dám tiến lên một bước, tin hay không tôi phế cô ta!"

Tần Húc không nghĩ tới một tiểu cô nương thế nhưng có khí thế lớn như vậy, Hiểu Nhiễm cao lớn hơn cô, thế nhưng lại bị cô bắt nạt. Hắn thật sự lo lắng cô nổi điên lên thì Phương Hiểu Nhiễm sẽ không xong.

Phương Hiểu Nhiễm chỉ cảm thấy da đầu mình như sắp bị lột ra, cô ta đau đớn nước mắt chảy ròng, người phụ nữ phía sau không biết khí lực từ đâu ra, cô ta căn bản là không giãy dụa được, càng vật lộn chỉ càng cảm thấy đau đớn. Cô ta lần đầu tiên khóc lớn như vậy không để ý đến hình tượng, chỉ theo bản năng khàn khàn giọng hướng Liêu Định Hiên cầu cứu.

"Định Hiên cứu em! Định hiên mau cứu em, cô ta muốn giết em!"

Liêu Định Hiên nhìn cảnh tượng trước mắt, sắc mặt có chút khó coi, hắn lạnh lùng nhìn Bạch Thiến Thiến, ngữ khí uy nghiêm mà lại mang theo cảm giác áp bách, "Dừng tay!"

Dừng tay? Bạch Thiến Thiến vẻ mặt trào phúng nhìn hắn, hắn bảo cô dừng tay cô liền dừng tay, hắn nghĩ hắn là ai vậy?

Dừng cái đầu anh đấy! Chết thì chết!

Dù sao cô hiện tại thanh danh của cô đều bị hủy, còn giữ thể diện gì nữa? Nếu Phương Hiểu Nhiễm muốn cô chết, thế thì cô cũng khiến cho cô ta nếm thử một chút, cái chết là như thế nào.

Bạch Thiến Thiến lười để ý hắn, kéo tóc Phương Hiểu Nhiễm làm cho cô ta ngẩng mặt lên để cho mọi người xem rõ ràng. Lúc này mới ở giữa mọi người nói: "Mọi người nhìn cho rõ này, đây chính là tiểu tam của chồng tôi, làm tiểu tam lại không biết thu liễm, lại còn ra tay đánh ta." Cô chỉ chỉ cái băng gạc trên trán mình, "Đây là do cô ta ban tặng tôi! Đánh người còn không biết áy náy, lại còn ở trước mặt tôi nói chuyện ngọt ngào như chưa có gì xảy ra, mọi người nói xem người không biết xấu hổ như vậy có nên đánh hay không?"

Lập tức có người kích động phụ họa, "Đáng đánh, nên đánh!"

Phương Hiểu Nhiễm bị cô kéo tóc, lại nghe cô nói một câu hai câu đều là tiểu tam chỉ cảm thấy vừa đau lại vừa nhục nhã, nước mắt chảy ròng. Cô ta vẫn là không chịu thua nói: "Cô cho cô là thứ tốt đẹp sao? Cô còn không phải.."

Bạch Thiến Thiến cũng không có chờ cô ta nói cho hết lời, trực tiếp chộp lấy đĩa spaghetti* ở bàn bên cạnh hướng miệng cô ta nhét vào, chặn hoàn toàn những lời cô ta định nói.

(*mỳ Ý)

Làm xong hết thảy mới mỉm cười hướng hai người bàn bên cạnh nói: "Ngại quá, chồng tôi sẽ bồi thường." Cô chỉ chỉ người đứng ở một bên sắc mặt đen thui

- Liêu Định Hiên, "Anh ta rất có tiễn, bao nhiêu đều trả được."

Phương Hiểu Nhiễm bị cô nhét một đóng mỳ ý vào mặt, lúc này khó thở ho khan, một hồi lâu mới bình thường lại, vừa khóc vừa hướng Liêu Định Hiên cầu xin nói: "Định hiên mau cứu em, mau cứu em đi!"

Liêu Định Hiên sắc mặt càng âm trầm hơn, trong lời nói ra cũng mang theo nồng đậm hơi thở nguy hiểm, "Tôi bảo cô dừng tay, cô có nghe thấy không?"

Nói thật, Bạch Thiến Thiến vẫn là có điểm sợ người này, có thể ngồi lên vị trí chủ tịch một tập đoàn lớn, thủ đoạn cũng không phải dạng vừa.

Nếu mục đích dạy giỗ cô ta đã đạt tới, Bạch Thiến Thiến cũng không nghĩ muốn làm mọi chuyên đi quá xa, toại nguyện hắn, ném Phương Hiểu Nhiễm xuống đất, lại đem cô một cước đá đến trước mặt Liêu Định Hiên, cũng lười liếc hắn một cái, chỉ lạnh lùng nói một câu: "Quản phụ nữ của anh cho thật tốt."

Nói xong liền định rời khỏi, không nghĩ phía sau Liêu Định Hiên lại dùng thanh âm trầm lãnh nói: "Xin lỗi!"

Bạch Thiến Thiến bước một chút, quay đầu hướng hắn nhìn lại, mà hắn ở kia cũng lạnh lùng nhìn cô, Bạch Thiến Thiến không chút nào sợ hãi cùng hắn đọ mắt, cũng nở nụ cười, "Xin lỗi? Tôi vì cái gì phải xinh lỗi cô ta? Tôi đánh cô ta vài cái phải xin lỗi, vậy còn mấy mũi khâu trên đầu tôi sao lại không thấy ai đến xin lỗi?"

Phương Hiểu Nhiễm được Tần Húc đỡ dậy, mặc dù da đầu vừa bị kéo đau, nhưng mà lúc này cô ta lại cảm thấy vô cùng hả hê, cô đưa tay bắt lấy ống tay áo Liêu Định Hiên, ngữ khí đáng thương nói: "Định Hiên, em đau quá."

Không nghĩ đến Liêu Định Hiên lại lạnh lùng rút ống tay áo về, ánh mắt lạnh lẻo dừng ở trên mặt Phương Hiểu Nhiễm, ngữ khí trầm lãnh mà không để cho người ta cự tuyệt, "Xin lỗi vợ tôi!"

Lời này rơi xuống, mọi người cũng sợ ngây người, Tần Húc vẻ mặt không dám tin nhìn hắn nói: "Định Hiên, cậu điên rồi sao? Hiểu Nhiễm vừa mới bị cô ta khi dễ, cậu thế nào không thấy được, sao lại kêu con bé cùng Bạch Thiến Thiến xin lỗi?"

Người kinh ngạc nhất có lẽ là Bạch Thiến Thiến, chuyện này cô tuyệt đối không cúi đầu, bất quá cô cũng sợ không đối phó được Liêu Định Hiên, vốn đã nghĩ muốn gọi đại tỷ tới chỗ này cứu binh..

Chính là trong chớp mắt.. Chuyện này lại chuyển biến quá nhanh, thứ lỗi cho phản ứng chậm chạp của cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!