Chương 37: (Vô Đề)

Bên cạnh truyền đến tiếng hét của Thiên Nhật, trái tim của Vương Lăng Phong tựa như bị ném xuống giếng.

Anh hoảng loạn quơ loạn trong không khí, mặc cho cơ thể đang không ngừng gào thét đau đớn, anh vẫn cố chấp dùng sức mạnh của cánh tay, kéo lê cơ thể về phía phát ra tiếng kêu của cậu.

"Thiên Nhật! Em sao rồi?"

Thiên Nhật lập tức đáp lại:

"Em không sao, anh ở đó chờ chút, em trở lại ngay đây."

Vừa rồi cậu mới sờ được một khúc cây, có thể đó là rễ cây cũng có thể là cành cây bị rơi xuống lúc nãy nhưng nó chắc chắn sẽ có ích.

Cậu nhanh tay kéo nó ra, áng chừng độ dài rồi bẻ làm hai.

Sau khi mò được ba thanh có độ dài tương đương nhau, Thiên Nhật theo đường cũ trở về.

Lúc này Vương Lăng Phong gần như đã kiệt sức, cả người tựa vào vách tường, hơi thở nặng nề.

"Lăng Phong, anh có ổn không?" Cậu lo lắng dò hỏi.

Vương Lăng Phong chuẩn xác mò tới được đỉnh đầu của Thiên Nhật, nhẹ nhàng xoa nắn: Không sao.

"Em giúp anh cố định chân lại trước nhé!"

Cũng may trong trang phục của quân sĩ có trang bị đầy đủ những trang bị cần thiết.

Lấy dây từ trong áo của hai người, đủ để cố định chặt ba thanh củi vào chân của anh.

Bởi vì không nhìn thấy gì cộng với việc cậu sợ chạm vào nơi không nên chạm khiến anh bị đau cho nên tốc độ của cậu rất chậm, đợi tới khi hoàn thành xong cũng đã rất lâu về sau.

Trên trán của cậu cũng đã xuất hiện thêm một tầng mồ hôi mỏng.

Sau khi cố định xong, cậu mới nhớ ra một điều:

"Cái đó… không biết đèn có rơi theo chúng ta hay không nhỉ?"

Chắc là không đâu.

Nếu như đèn rơi xuống cùng bọn họ, chắc hẳn là nó vẫn còn đang sáng.

Còn nếu như nơi này đã không còn ánh sáng, tức là đèn không rơi xuống cùng bọn họ, hoặc nếu rơi xuống cùng thì cũng không còn có thể sử dụng được.

"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?"

Chẳng lẽ ngồi đây chờ chết?

Nơi này không có dụng cụ chiếu sáng, cậu cũng không thể đi mò được.

Huống hồ, bên người cậu bây giờ còn có một Vương Lăng Phong đang bị gãy chân.

"Chỉ còn cách chờ nhóm người Tự Xuyên ứng cứu thôi."

Sau khi cân nhắc, đúng là chỉ còn có mỗi cách này.

Thiên Nhật ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Vương Lăng Phong:

"Anh có muốn ngủ một giấc không?"

Trước đây, mỗi lần cậu bị thương đều sẽ tìm chỗ ngủ, ngủ một giấc tỉnh lại, vết thương sẽ đỡ hơn nhiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!