Dường như trong người cậu vẫn còn tàn dư của xuân dược, chỉ bốn chữ dịu dàng của anh đã có thể dễ dàng thắp lên ngọn lửa dục vọng ngùn ngụt.
Cậu chìm trong mơ hồ, chủ động ưỡn người ôm sát lấy anh.
Ưm… Lăng Phong!
Hình ảnh vụn vặt đêm qua không ngừng xuất hiện trong trí nhớ.
Ở kí ức của cậu, lúc Vương Lăng Phong mới tiến vào cơ thể cậu đau đớn như bị xé làm đôi.
Cảm giác chướng đau ấy đặc biệt đến nỗi khiến cậu cảm thấy buồn nôn.
Thế nhưng sau đó một lúc, khoái cảm như sóng biển không ngừng ập đến lại khiến cậu cảm thấy vô cùng thoải mái.
Để nhận định, cậu cũng không rõ là mình thích hay ghét nó nữa.
Anh nửa quỳ trên người cậu, quần áo thoải mái đã bị nước thấm ướt, dán chặt vào cơ thể, để lộ ra đường cong mê người.
Thiên Nhật mơ hồ nhìn chằm chằm anh, khẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Vương Lăng Phong cười khẽ, bàn tay to lớn bao phủ lấy vật nhỏ cứng rắn, chậm rãi xoa: Anh ở đây.
Ư… đừng… đừng động…
Vương Lăng Phong thích thú cúi thấp, ngậm lấy cánh môi đỏ hồng.
Đem toàn bộ âm thanh chuẩn bị thoát ra khỏi miệng cậu nuốt xuống.
Những nụ hôn vụn vặt rơi trên khóe miệng, đến gò má, rồi dần dần chạm tới mắt.
Hai hàng mi như cánh bướm, dưới sự trêu đùa của gió mà dập dờn.
Cậu chịu không nổi sự trêu đùa quá đáng của anh, khó khăn vòng tay ôm lấy cần cổ rắn chắc, hôn lên yết hầu rõ ràng, thủ thỉ:
"Lăng Phong… ừm… đừng như vậy."
Hử? Đừng thế nào? Vương Lăng Phong vẫn chậm chạm trêu đùa, rõ ràng là đang muốn chọc tức cậu.
Cũng không thể trách anh, ai bảo dáng vẻ này của anh mê người như vậy, thật sự khiến anh kìm lòng không đặng, muốn chọc cậu thêm mấy cái.
Thiên Nhật ngại muốn chết, thẹn quá hóa giận, cắn mạnh lên bả vai anh một cái: Xấu xa!
Tên khốn xấu xa này! Cắn c.h.ế. t anh!
"Đừng… đừng như vây nữa mà." Thiên Nhật ấm ức muốn chết, nặng nề cầu xin.
Vương Lăng Phong thật ra cũng đã chạm đến giới hạn, tựa như một quả b.o. m đang chực chờ nổ tung.
Mà lời cầu xin này của cậu, thành công chọc nổ quả b.o. m ấy.
Anh nặng nề bóp lấy quả đào căng mọng, mạnh mẽ miết một cái:
"Không nhẹ tay với em nữa."
Bằng tốc độ của một cái chớp mắt, Vương Lăng Phong đã đem quần áo trên người anh cởi bỏ toàn bộ.
Vật to lớn chẳng biết đã ngẩng cao từ khi nào, mang theo hơi nóng đầy tính xâm lược chạm vào da thịt mềm mại bên dưới.
Phía sau ngứa ngáy khó chịu, ngay khi cảm nhận được vật to lớn nóng nảy đỉnh vào bụng dưới, phía sau cậu càng ngứa ngáy hơn gấp bội.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!