ậu đỏ lên bất thường thì lại càng lo lắng hơn.
Bàn tay to lớn không hề báo trước phủ lên trán nhỏ:
"Sao mặt em đỏ vậy, chẳng lẽ bị sốt rồi."
Trong lúc cậu hôn mê anh đã nghiên cứu rất nhiều về vấn đề này.
Có tài liệu nói rằng sau khi làm xong thì bên yếu rất dễ bị sốt.
Vương Lăng Phong thật sự lo lắng cậu bị sốt.
Bàn tay anh mang theo hơi lạnh chạm vào trán cậu, Thiên Nhật lập tức cứng người.
Bên… bên dưới còn phản ứng mạnh hơn.
Thiên Nhật mất tự nhiên né tránh tay của anh:
"Cái… cái đó… không có sốt."
Tình huống như thế này, một nụ cười tự tin là không đủ.
"Anh… tôi… có thể tự làm nốt được, anh có thể đi ra ngoài không?"
Vương Lăng Phong nhận ra điều gì đó, đột nhiên phì cười.
"Thiên Nhật, em ngại à?"
Tôi…
Cậu trừng mắt, uất hận nhìn anh chằm chằm.
Mập
Anh biết rồi còn hỏi, đồ xấu xa.
"Đừng xấu hổ mà, anh với em, có cái gì phải xấu hổ chứ!"
...
Ha ha, nói thì hay lắm.
Tôi sẽ không nói với anh rằng tôi nhìn thấy tai anh đang đỏ hơn gấc đâu.
Đồ khốn cứng miệng.
Đoán chừng Vương Lăng Phong cũng xấu hổ không khác mình là bao, Thiên Nhật lại cảm thấy tự tin hơn không ít.
Không cần biết thế nào, chỉ cần người xấu hổ không phải là mỗi một mình mình thì là cái tốt.
"Tôi không có xấu hổ, anh ra ngoài trước đi." Thiên Nhật lớn giọng.
Sử dụng quyền uy mà Vương Lăng Phong trao cho mình, đuổi anh ra ngoài.
Đánh c.h.ế. t cậu cũng không thể để anh ấy nhìn thấy phần đáng xấu hổ bên dưới được.
Vương Lăng Phong muốn nhìn dáng vẻ xấu hổ đáng yêu của cậu nhưng cũng rất biết điểm dừng.
Sau khi bị cậu lớn tiếng đuổi đi hai lần thì cũng ngoan ngoãn ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!