Vương Lăng Phong cởi bỏ tấm áo choàng quân phục trên người, vung tay khoác lên người Thiên Nhật, giúp cậu che chắn.
Anh nói với Phó Tự Xuyên phía sau: "Xử lý bọn họ."
Nói rồi, anh liền bế bổng Thiên Nhật, đem cậu bảo hộ trong lồng ngực.
Thiên Nhật hơi thở nặng nề, thần trí mơ hồ nằm trong n.g.ự. c anh.
Dựa vào mùi hương không khác gì thuốc an thần này, cậu dễ dàng nhận ra cái người đang ôm cậu là ai.
"Lăng Phong, anh đến muộn."
Vương Lăng Phong chớp chớp đôi mắt chứa đầy sát ý khó che giấu, động tác ngược lại vô cùng dịu dàng ôm lấy cậu: "Xin lỗi, để em chịu uất ức."
Ôm người vào xe, Vương Lăng Phong cẩn thận đặt cậu nằm xuống: "Tới bệnh viện."
Thế nhưng, người nào đó không chịu nằm yên.
Sau khi cảm nhận được khí tức quen thuộc, cậu không ngừng dịch thân người, dính chặt lấy Vương Lăng Phong.
"Lăng Phong, em khó chịu."
Vương Lăng Phong đen mặt, mạnh mẽ kéo người ra xa, chế trụ ở một góc: "Không được động loạn."
Nếu như cậu còn động loạn, anh sẽ không dám chắc mình có thể giữ được lý trí hay không.
Thiên Nhật nghe không hiểu ý tứ đe dọa của Vương Lăng Phong, không khác gì rắn lớn, cuốn lấy vòng eo rắn chắc.
Hơi thở nóng rực không ngừng phả vào hõm cổ của anh, theo từng động tác của cậu, vật nhỏ cứng rắn cách hai lớp vải như có như không cọ vào mặt đùi.
Vương Lăng Phong: "..."
Tài xế nắm c.h.ặ. t t.a. y lái, thần kinh căng không khác gì đang đối diện với quân địch.
"Lăng Phong!" Thiên Nhật mềm mại kêu lên một cái tên, âm thanh khàn khàn nhuốm đầy dục vọng không ngừng đánh vào tường thành đối diện.
Thấy anh không có phản ứng, động tác của cậu ngày càng lớn mật.
Cậu thở ra một hơi nặng nề, bất ngờ rướn người lên, dùng đôi môi nóng bỏng ngậm lấy nơi đang truyền ra âm thanh trêu người.
Với một người đến cả nắm tay cũng phải lăn lộn cả mấy ngày như cậu, đương nhiên cậu chẳng có chút kinh nghiệm nào với việc hôn môi.
Những điều cậu đang làm hiện tại, hoàn toàn đều do bản năng mách bảo.
Thiên Nhật trúc trắc ngậm lấy vành môi mát mẻ, không ngừng **** ***, giống như mèo nhỏ đang thăm dò món đồ ăn mới.
Vương Lăng Phong luôn tự hào cả hai đời với khả năng tự kiềm chế của mình.
Thế nhưng, anh đã sai.
Đời trước anh có thể kiềm chế không ăn tươi nuốt sống cậu là bởi vì cậu chưa từng lộ ra dáng vẻ trêu người này thôi.
Anh vòng tay, ôm lấy cánh eo mỏng, véo mạnh một cái: "Em có biết mình đang làm gì không?"
"Ưm…" Đau đớn từ eo truyền đến khiến cậu nhịn không được bật ra tiếng rên kiều diễm.
Thiên Nhật khó khăn ổn định hơi thở: "Muốn ăn… anh!"
*Két*
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!