Chương 27: (Vô Đề)

"Cậu cứ ở tạm chỗ này trước đi, đợi một lát nữa Lăng Phong trở về sẽ tự mình sắp xếp cho cậu sau." Phó Tự Xuyên dùng khả năng của mình sắp xếp cho cậu một chỗ nghỉ.

Sau khi hướng dẫn qua cho cậu những việc nên và không nên làm tại nơi này, hắn ta cũng phải rời đi.

Công việc báo cáo không phải chỉ có phó chỉ huy, người như hắn cũng phải đi báo cáo đó.

Thiên Nhật dùng ánh mắt tò mò quan sát mọi thứ.

Kể từ khi bước xuống phi thuyền, cậu đã nhận ra rằng hành tinh mới này khác hẳn với Ám tinh mà cậu gắn bó nửa đời người.

Nếu như Ám tinh là nơi nghèo tài nguyên, chỉ có người nghèo mới ở thì nơi này chỗ nào cũng là nhà cao tầng.

Chỉ một cái liếc mắt, cậu đã có thể nhận ra được cơ sở hạ tầng của nơi này thuộc dạng tiên tiến đến mức độ nào.

Sợ là còn vượt xa sức tưởng tượng của cậu.

Ví như cái ô tô có thể bay lơ lửng kia, quả thật rất đáng mơ ước.

"Thế giới này tốt thật đấy."

Ước gì cậu cũng là người của hành tinh này.

Sở hữu một thân phận nhỏ, một công việc nhỏ, sống một cuộc đời bình thường.

Cho dù không đầy đủ xung túc thì cũng không sợ bữa đói bữa no.

Nghĩ đến người đàn ông từ trên trời rơi xuống, Thiên Nhật không tự chủ mà nuốt nước bọt.

Người đó không chỉ có ngoại hình hút mắt mà còn rất giỏi.

Giữ chức vị phó chỉ huy gì đó thì chắc chắn không phải người tầm thường.

Ở một hành tinh giàu có như vậy mà còn không phải người tầm thường, thân phận này quả thật khiến người ta đỏ mắt.

Cậu vô duyên vô cớ được người ta để mắt đến, phải biết nắm thật chắc cơ hội ngàn vàng này mới được.

Thiên Nhật vô cùng ngoan ngoãn, nghe theo sắp xếp của Phó Tự Xuyên, ngoan ngoãn ở trong căn phòng nhỏ.

Cho dù thời gian trôi qua thật lâu, cổ họng khát khô, bụng được cho ăn quen bắt đầu kháng nghị, cậu cũng yên lặng chờ đợi.

Người kia đi đâu lâu vậy?

Từ khi gặp nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên người đó rời khỏi cậu lâu như thế.

Trước đây cậu không nhận ra, giờ mới biết rằng việc không thể gặp mặt người đó cũng có thể khiến cậu khó chịu.

Cậu không phủ nhận chính mình thấy nhớ người đó.

Liệu anh ấy có bỏ quên mình rồi không?

Người ta là phó chỉ huy gì đó, công việc rất nhiều, bỏ quên một người xa lạ như cậu cũng có thể hiểu được.

Đối với cậu, người ta có thể là tất cả, nhưng đối với người ta, tùy tiện cũng có thể chọn ra một người như cậu.

Càng nghĩ, tâm tình của Thiên Nhật càng xấu.

Cậu ngồi dài trên ghế sô pha, mặc dù đệm mềm mại nhưng lại không khác gì đang ngồi trên đá tảng, cứng đến phát đau.

Bọn họ mới chỉ gặp nhau mấy ngày, chính cậu không ngờ rằng cậu lại nảy sinh lòng ỷ lại vào người đó nhanh đến thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!