Chương 352: Ngoại truyện 12 (END)

Anh thường xuyên xuất thần, càng ngày càng dính cô, một khi không nhìn thấy cô liền vô cùng hoảng sợ, sau nhiều lần bị phát hiện, mọi người đều cười anh là thê nô*.

* Thê nô: dùng để chỉ những người đàn ông vừa yêu chiều vợ (hoặc bạn gái) lại vừa vui vẻ phục tùng vợ, không "ngại" để vợ bắt nạt

Mọi người đều nói anh quá yêu cô.

Chỉ có An Cửu ý thức được, tại sao anh lại như vậy.

Cô không nói gì, tựa như lời cô nói trong quán bar lần đó, cô cho anh cơ hội để tìm kiếm đáp án, nhưng anh lại bỏ qua.

Hôn lễ được tổ chức theo phong cách phương Tây, là yêu cầu duy nhất của Bùi Tễ.

Hôn lễ ngày đó thoạt nhìn Bùi Tễ không khác gì, anh mặc một bộ âu phục trắng tinh, đứng trong giáo đường, tuấn mỹ như bạch mã hoàng tử bước ra hiện thực.

Tất cả khách khứa đều ngồi dưới giáo đường, An Cửu nắm tay ông nội, chậm rãi đi về phía anh.

Khi tay cô được trao vào tay anh, hai người nghe cha sứ niệm tụng, cô cảm giác bàn tay đang nắm tay mình lạnh lẽo, có chút run rẩy.

Khi cô chính miệng nói câu "Con đồng ý", trước mắt bao người, tất cả đều thấy chú rể đỏ vành mắt.

Anh yêu cô, rõ như ban ngày, không ai có thể phủ nhận.

Sau khi hôn lễ kết thúc chính là lúc động phòng, hôn lễ kiểu Tây không cần thuyết pháp, nhưng đêm nay, sẽ không ai đến quấy rầy đôi vợ chồng mới cưới.

Hai người trở về phòng tân hôn, màn đêm yên tĩnh, từ cửa sổ lâu đài nhìn ra ngoài, có thể trông thấy một biển hoa, trải dài đến tận cuối tầm mắt.

Làn gió mang theo hương hoa hồng, cùng với mùi rượu thoang thoảng trên cơ thể người đàn ông.

Hôm nay anh không uống nhiều, cũng không nhiều người dám đến mời rượu, nên lúc này cả hai người đều rất tỉnh táo.

An Cửu mặc bộ đồ ngủ mỏng đứng trước cửa sổ, nhẹ giọng gọi anh: "Bùi Tễ."

Đại khái không ai có thể nghĩ đến, họ đã yêu nhau hai năm, đến nay chỉ dừng lại ở bước hôn môi, chưa bao giờ tiếp xúc sâu hơn. Thỉnh thoảng cũng sẽ có thời điểm ý loạn tình mê, nhưng anh sẽ luôn kịp thời phanh lại.

Người đàn ông từng bước đi tới, ôm cô từ phía sau.

"Vợ ơi."

Anh ghé vào tai cô thì thầm, như chú cún con đang làm nũng, môi nhẹ nhàng cọ vào tai cô.

An Cửu hơi nghiêng mặt, đưa tay ra sau vuốt ve khuôn mặt anh.

"Qua đêm động phòng hoa chúc không?" Cô nhẹ giọng hỏi anh.

Động tác Bùi Tễ bỗng nhiên cứng đờ, trong phòng chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp của hai người.

An Cửu có thể nghe thấy người đàn ông phía sau thở dốc, hồi lâu không lên tiếng, thật lâu sau, cô mới nghe thấy giọng anh: "Xin lỗi... anh..."

Anh muốn nói, khả năng anh không làm được.

Khúc mắc kia, đã từng ám ảnh anh hằng đêm, chưa bao giờ biến mất, trở thành cơn ác mộng hành hạ anh.

Anh không thể nhìn mảng lớn màu đỏ, lại không dám cùng cô tiến thêm một bước, dù trong lòng hiểu chuyện quá khứ sẽ không xảy ra nữa, anh cũng không thể vượt qua rào cản trong lòng.

Trước hôn lễ, anh thậm chí còn tìm đến sự giúp đỡ của bác sĩ tâm lý, nhưng vẫn không thể cởi bỏ khúc mắc.

Bác sĩ tâm lý nói, cởi chuông cần người buộc chuông.

Có thể cái gì cô cũng không nhớ, cái gì cô cũng không biết, chỉ có anh vẫn ở trong bóng ma của quá khứ, vùng vẫy trong vô vọng, giống con thú bị vây khốn, không thể thoát ra. TruyenHD

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!