Nói thực lòng, bộ dạng Tề Trung lúc nổi giận cũng khiến Vu Xuân Miêu thoáng kinh hãi. Nàng không dám khuyên can nhiều, chỉ dịu dàng nói một câu:
"Vậy chàng nên sớm nói rõ cho Vinh nhi biết."
Dùng cơm xong, thấy Tề Trung đi vào bếp, Vu Xuân Miêu liền lặng lẽ ra hậu viện, muốn nghe xem cơn giận của chàng từ đâu mà có.
Tề Trung ngồi xuống ghế, ánh mắt nghiêm nghị. Tề Vinh vẫn còn đang lau nước mắt, dáng vẻ tủi thân.
"Vừa rồi tẩu tử ngươi nói không hiểu câu ngươi nói, ngươi đáp lời cũng không sai. Nhưng ngươi lại nhất nhất nhắc đến chuyện người không có học vấn chỉ là một tấm da thịt—ngươi nghĩ xem, câu đó là đang ám chỉ ai? Là nói tẩu tử ngươi, hay là nương? Nếu nói ra ngoài, chẳng phải làm người khác khó chịu, tự chuốc lấy họa vào thân sao?"
Tề Vinh ngơ ngác, nghe nửa hiểu nửa không, vẻ mặt vẫn mơ màng nhìn đại ca.
Tề Trung thở dài một tiếng, ngữ khí nặng nề:
"Học được đôi chút chữ nghĩa liền sinh ra tự mãn, ra sức khoe khoang. Tẩu tử ngươi nghe, đã thấy khó chịu chưa? Nương mà nghe được, chẳng lẽ không chạnh lòng? Sau này ra ngoài, ăn nói không khéo, dễ bị người ta ghét bỏ. Đặc biệt là tẩu tử ngươi, nàng vốn mệnh khổ, cha cờ bạc, thông minh cũng đành chôn giấu, chịu nhiều ấm ức. May là hôm nay chỉ là người nhà hỏi, nếu là người ngoài, có khi họ để bụng, ghi hận trong lòng."
Tề Vinh lúc này mới hiểu, mặt cúi gằm xuống, nhỏ giọng:
"Tiểu đệ biết sai rồi, lát nữa sẽ đi xin lỗi tẩu tử."
Vu Xuân Miêu đứng ngoài nghe trộm, lúc này mới đẩy cửa bước vào, mỉm cười nói:
"Không cần đâu, tẩu tử đều đã nghe hết rồi."
Nàng dịu dàng xoa đầu Tề Vinh:
"Đại ca đệ nói đúng lắm. Làm người phải biết khiêm nhường, có học không khoe khoang, có tiền không phô trương. Làm người, chỉ cần không thẹn với lòng là được. Lần sau có ai hỏi gì về đạo lý học vấn, đệ chỉ cần đáp giản đơn: đọc sách là để mở rộng tầm mắt, vậy là đủ. Chớ nên nói quá nhiều, tránh gây hiểu lầm."
Tề Vinh lau nước mắt, ngước lên thành thật:
"Tẩu tử, tiểu đệ biết rồi."
Vu Xuân Miêu dịu dàng ôm lấy hắn, dặn dò:
"Đệ cũng đừng trách đại ca , chàng sợ đệ tính khí ngay thẳng mà chuốc lấy oán hận, mai này ra ngoài tư thục, bên ngoài thiên hạ phức tạp, người tốt kẻ xấu đủ hạng."
"Làm người, lấy lòng thành đối đãi, ít bình phẩm, chăm quan sát mà suy xét. Chỉ như vậy mới không phải chịu thua thiệt, cũng chẳng lặp lại vết xe đổ của cha năm xưa."
Nói rồi, nàng khẽ liếc nhìn Tề Trung.
Tề Trung quả nhiên khóe mắt ửng đỏ, nỗi đau mất phụ thân mang theo bao bài học cay đắng, chẳng mong ai trong nhà lại đi vào vết cũ.
Lòng người, mới là lưỡi đao sắc bén nhất.
Tề Vinh được tha thứ, liền vui mừng vác giỏ bước ra ngoài, hôm nay phải đi về phía đông thôn tìm tiên thảo.
Tề Trung vẫn thấp thỏm không yên, chờ mọi người đi rồi liền kéo tay Vu Xuân Miêu, ngữ khí nhu hòa:
"Xuân Miêu, nàng vẫn còn giận ta sao? Ta hứa, sau này sẽ không để bất cứ nữ nhân nào chạm vào mình, ngay cả một con muỗi cái cũng không. Đừng giận nữa, giận dỗi hại thân."
Vu Xuân Miêu cố ý liếc mắt trêu chàng, vừa nghịch tóc vừa không đáp lời.
Tề Trung cúi xuống nhìn sâu vào mắt nàng, lời nói thành khẩn:
"Nàng tin ta, dù một ngày nào đó nàng có "bay đi", đời này ta cũng không muốn lấy người khác. Chuyện nối dõi tông đường, mặc cho thiên hạ đàm tiếu, ta chỉ cần mình nàng."
Vu Xuân Miêu nghe vậy cũng chẳng hiểu, chỉ nghĩ chàng ẩn dụ, liền thuận miệng đáp:
"Ai bảo sẽ nối dõi cho chàng? Nếu không vui thì ta bay đi thật, lúc đó muỗi cái hay ruồi cái gì cũng không liên quan đến ta."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!