Chương 5: (Vô Đề)

Trong sân, Tề Trung đang chống nạng đi lại để rèn luyện thân thể, y phục trên người đã ướt đẫm mồ hôi nhưng hắn vẫn không chịu dừng bước. Thương tích chưa biết có thể hồi phục hoàn toàn hay không, song hắn tự hiểu, thân thể có mạnh khỏe thì mới không phải nằm liệt giường ngày ngày, lại thành gánh nặng cho gia đình.

Từ khi Vu Xuân Miêu lên núi, lòng dạ Trần Nhược Lan vẫn luôn treo ngược, mãi không thể yên ổn. Chừng gần giờ Dậu, bà đã đứng tựa cửa sân ngóng trông. Đến khi thấy hai thúc tẩu vừa nói cười vừa từ xa đi tới, lúc này bà mới an tâm quay về phòng, miệng khẽ nở nụ cười, chuẩn bị lo liệu cơm nước.

Hiểu rõ lòng mẫu thân không ai ngoài con, Tề Trung nhin cảnh ấy liền đoán được đệ đệ đã về, nàng dâu ngốc kia hẳn cũng đã trở lại. Hắn hậm hực xoay người trở về phòng, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt.

Vừa vào tới sân, Vu Xuân Miêu đã bắt gặp bóng dáng Tề Trung đang chậm rãi rời đi.

Ước chừng thân hình cao lớn, dáng dấp lại không tệ, nàng liền cất tiếng gọi:

"Đại lang!" (Tề Trung)

Song Tề Trung chẳng mảy may quay đầu, chỉ lạnh lùng đi thẳng vào phòng rồi mạnh tay đóng sầm cửa lại. Lần đầu tiên kể từ khi bước chân vào cửa Tề gia, nàng mới cảm nhận được sự lạnh nhạt đến từ trượng phu của mình.

Tề Vinh – vốn là tiểu thúc, liền vội vàng nói đỡ:

"Đại ca ta vẫn luôn như vậy, từ khi bị thương tâm tình không tốt. Kỳ thực huynh ấy là người tốt, tẩu chớ nên để bụng."

Vu Xuân Miêu cúi người, khẽ hỏi nhỏ:

"Tiểu thúc, chân đại ca bị làm sao? Thương tích ấy liệu có thể hồi phục chăng?"

Tề Vinh nghe vậy, tưởng đâu tân tẩu chê bai huynh trưởng, bèn cuống quýt xua tay:

"Có thể lành, chỉ là phải tốn bạc. Hiện giờ trong nhà eo hẹp, đợi có bạc rồi tất sẽ mời đại phu chữa cho huynh ấy."

Tiểu thúc trong lòng lo sợ, chỉ sợ nàng biết chân đại ca không thể lành rồi bỏ đi như mẫu thân của Xảo Nữu trong thôn, lòng càng thêm bất an.

Vu Xuân Miêu nghe xong đã thầm hiểu, xem ra chuyện kiếm bạc của nàng càng phải gấp rút hơn nữa.

Hai người cùng vào hậu viện, đổ rau dại vào chậu gỗ lớn. Là người lớn tuổi hơn, Vu Xuân Miêu chủ động cầm lấy thùng nước từ tay tiểu thúc để múc nước giếng.

Tề Vinh thì chăm chú rửa sạch rau.

Nàng lại mang hai chậu gỗ nhỏ, rửa sạch ốc và nghêu, dùng nước nuôi sống chúng.

Trần Nhược Lan ra hậu viện múc nước, thấy một chậu đầy ốc liền không khỏi cau mày:

"Thứ này mang về làm gì, vừa nhớp nháp, mềm nhũn lại trơn tuột."

Quả là mẫu tử đồng tâm, đến khẩu khí cũng giống nhau.

Vu Xuân Miêu tươi cười nói:

"Nương yên tâm, thứ này ăn được. Trước kia con từng ăn rồi."

Trần Nhược Lan thầm nghĩ, cùng lắm thì tốn chút củi, nó ăn thử một lần không hợp khẩu vị thì sau này sẽ không làm nữa. Nhìn Vu Xuân Miêu ngồi đó rửa rau, động tác thuần thục, bà bèn yên lặng bỏ đi, trong lòng nghĩ: "Không phải bảo rằng sáu năm không biết nói, không biết cười ư? Người trong thôn Lão Tùng đều nói nó bị đánh không phản kháng, bị mắng không cãi lại, làm việc cần mẫn chịu khó. Sao nay lại thấy không giống? Hay là giao nhầm người rồi?

Nhưng chính cha nó đích thân đưa tới mà."

Càng nghĩ càng thấy lạ, bà quay lại hỏi một câu:

"Xuân Miêu, con thực là Vu Xuân Miêu ở thôn Lão Tùng? Cha con là Vu Đại Mãn phải không? Nhà còn ai nữa?"

Vu Xuân Miêu hiểu ý bà, liền đáp như đọc gia phả:

"Dạ, đúng vậy. Nhà con ở thôn Lão Tùng, họ Vu phía tây thôn. Năm nay mười sáu tuổi, cha con là Vu Đại Mãn – người ham cờ bạc. Ca ca con là Vu Xuân Nguyên, tẩu Lý Đông Mai, cháu Vu Văn Kiệt năm nay lên ba."

Nghĩ việc mình thay đổi tính nết cần có lời giải thích, nàng liền nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!