Chương 48: (Vô Đề)

Tề Trung không màng nhặt lấy nạng, chân tập tễnh vội vã bước về phía Vu Xuân Miêu.

"Đứng lại!" Vu Xuân Miêu phất tay, giọng điệu lạnh lùng như băng, "Huynh hãy nói rõ ràng với nàng ta trước đã, rồi hãy tới tìm ta."

Dứt lời, nàng xoay người về phía gian bếp, không thèm liếc nhìn hai người lấy một lần.

Vào đến bếp, sắc mặt Vu Xuân Miêu u ám, tay cầm muỗng khuấy nồi tiên thảo loạn xạ, không còn nét kiên nhẫn thường ngày.

Trần Nhược Lan thấy vậy, vội vàng hỏi nàng có chuyện gì.

Vu Xuân Miêu ném mạnh cái muỗng lên bàn, rồi ngồi xuống, tức giận đập tay lên mặt bàn.

Bát đĩa trên bàn bị chấn động mà ngân lên tiếng ong ong.

Dù Trần Nhược Lan hỏi han thế nào, Vu Xuân Miêu cũng chỉ lắc đầu, không hé răng nửa lời:

"Nương, người trông chừng hai nồi tiên thảo này giúp con, con về phòng một lát."

Trần Nhược Lan thầm nghĩ, nhất định lại là Tề Trung chọc cho Miêu nhi tức giận, nhưng bận việc trong bếp nên chỉ đành thở dài để Vu Xuân Miêu đi khỏi.

Lúc này, bên ngoài sân, sắc mặt Tề Trung lạnh lẽo, ngữ khí cương quyết tựa đao:

"Chu Mẫn, ta chưa từng thích nàng. Khi trước, là cha nương ta đồng ý chuyện hôn sự, không phải là ta. Nay ta và Xuân Miêu đã thành thân danh chính ngôn thuận, có hôn thư đàng hoàng, không phải muốn bán là bán được. Nàng ấy bây giờ là thê tử của ta, nếu ta bán đi thì cũng phải vào tù. Hơn nữa, Xuân Miêu đâu phải ngốc, nàng ấy còn thông minh hơn nàng gấp bội.

Về sau nói năng cẩn thận, đừng tuỳ tiện xúc phạm người khác."

Từng lời từng chữ của Tề Trung như d.a. o cứa vào lòng Chu Mẫn. Đến cả Tề Trung – một người tật nguyền, nhà lại nghèo, mà cũng không thèm đoái hoài đến nàng, Chu Mẫn quả thực đã hết đường quay lại.

Song nàng ta không cam tâm để bản thân rơi vào hố lửa.

"Được, nàng ta là thê tử của huynh, ta thừa nhận. Huynh gọi nàng ấy ra đây, ta xin cầu nàng ấy, ta cam lòng làm thiếp, chỉ mong các người thương xót, cho ta một thân phận để không bị cha nương bán đi lần nữa có được không?"

Tề Trung sắc mặt càng thêm lãnh đạm, dứt khoát đáp:

"Không được! Đời này ta chỉ nhận một mình nàng ấy làm thê tử!"

Chu Mẫn thấy không còn hy vọng nơi Tề Trung, liền toan nhắm vào Trần Nhược Lan – vốn là người dễ mềm lòng. Lợi dụng lúc Tề Trung không đề phòng, nàng ta vội vàng chạy vào bếp.

Theo ống khói, Chu Mẫn nhanh chóng tìm được gian bếp, vừa trông thấy Trần Nhược Lan liền nhào tới quỳ sụp:

"Thím ơi, xin thím cứu lấy con, nói Trung ca nhận lấy con đi, con cam lòng làm thiếp…"

Trần Nhược Lan kinh ngạc, bếp chính là nơi quan trọng, người ngoài không thể tuỳ tiện bước vào. Bà chẳng buồn nghe, liền kéo Chu Mẫn ra ngoài:

"Ra ngoài mà nói, chuyện nhà nói ở bếp là không phải phép!"

Chu Mẫn càng khóc lóc bám lấy bàn, dứt khoát không chịu rời bước, còn đứng dậy ngó nghiêng vào nồi tiên thảo.

Tề Trung dù không có nạng, vẫn cố nén đau, tập tễnh chạy tới, vươn tay kéo mạnh Chu Mẫn ra khỏi bếp.

Chu Mẫn ngã sóng soài ở cửa bếp, lại định lao vào lần nữa, nhưng Trần Nhược Lan đã đóng sầm cửa lại, suýt nữa đập vào mặt nàng ta.

Tề Trung đứng dựa vào tường, vừa th* d*c vừa gằn giọng:

"Ngươi không cần đi tìm thê tử của ta, chuyện này ta có thể làm chủ. Ta đã nói rồi, đời này ta chỉ có một mình Xuân Miêu, hôm nay ngươi có c.h.ế. t ở đây, ta cũng sẽ không nhận ngươi . Dù trên đời không còn Xuân Miêu, ta cũng không lấy ngươi đâu. Ngươi nên tự tìm lấy đường mà đi, đừng phí hoài thời gian ở nhà ta nữa!"

Nói xong, Tề Trung mệt mỏi dựa vào tường, ôm lấy chân, đau đến mức phải bật ra tiếng rên khe khẽ.

Trong phòng, Vu Xuân Miêu nghe tiếng, lòng cũng thấy nhói, liền mở cửa bước ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!