Vu Xuân Miêu ngồi bên cửa sổ tầng hai, nhìn xuống đại đường trà lâu, trong lòng đã sớm tính toán. Quán trà lớn như Tiên Khách Lai, giá nào cũng chẳng hề rẻ. Nếu nàng bán Tiên Thảo Mật một bát một văn, Lục Tử Du nhất định sẽ bán ra với giá gấp mấy lần.
Nàng lấy lại bình tĩnh, không vội mở lời, chờ Lục Tử Du lên tiếng hỏi giá trước. Sau khi cân nhắc, nàng hít sâu một hơi, cố ý cao giọng:
"Mỗi mộc bồn có thể chia được năm mươi bát, chỉ nhiều hơn không kém, một mộc bồn… năm trăm văn."
Tề Trung lặng lẽ ngồi cạnh, dẫu đã đoán trước, vẫn không khỏi thầm kinh ngạc. Hai mộc bồn đã được một lạng bạc, nương tử quả thực to gan lớn mật.
Lục Tử Du thoáng sửng sốt, ánh mắt sáng lên rồi bật cười hào sảng:
"Tề phu nhân quả là người sảng khoái, vậy bốn trăm văn thì sao?"
Hắn vốn dĩ muốn giữ món điểm tâm này để giữ khách, với lại lại là chỗ giao tình bằng hữu với Tề Trung, nên cũng không ép giá thêm nữa.
Vu Xuân Miêu thấy vậy, không dám đòi hỏi quá mức, lập tức gật đầu:
"Được, thành giao!"
Tề Trung suốt quá trình chỉ mỉm cười, không chen lời. Y ngày càng cảm thấy nương tử của mình thực không thể xem thường.
Lục Tử Du vui vẻ đặt mua bốn mộc bồn Tiên Thảo Mật, hẹn ngày kia sẽ giao hàng.
Hắn vốn muốn giữ hai người lại cùng dùng bữa, song Tề Trung lại nóng lòng về huyện làm hôn thư, lại phải trả xe bò trước giờ thân, nên vội vã cáo biệt.
Rời khỏi quán trà, Lục Tử Du tiễn hai người tận cửa. Vừa đi xuống lầu, Vu Xuân Miêu bất giác trốn sau lưng Tề Trung, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt vạt áo y.
Tề Trung cảm nhận được nàng run nhẹ, khẽ hỏi:
"Sao vậy?"
Vu Xuân Miêu hạ giọng, chỉ về phía góc sân khấu:
"Vu Đại Mãn… Hắn đang dọn dẹp bàn ghế."
Tề Trung không quen mặt kẻ đó, song vẫn dừng lại, nghiêng mình che chắn cho thê tử.
Lục Tử Du nghe vậy, liền hỏi tiểu nhị:
"Người kia là ai?"
Tiểu nhị liếc mắt đáp:
"Là tạp dịch mới vào được chừng một tháng, tên là Vu Thanh Sơn."
Vu Xuân Miêu nghe xong lập tức hiểu ra, hẳn là hắn đổi tên lẩn trốn chủ nợ, nay ẩn mình nơi huyện lỵ.
Nàng cắn răng, thản nhiên vạch trần:
"Hắn họ Vu, tên thật là Vu Đại Mãn, nghiện cờ bạc, mỗi lần trốn nợ lại tới huyện tìm việc, ngoan ngoãn một thời gian rồi lại bỏ trốn. Theo ta thấy, bí phương của ngài… e là do hắn tiết lộ cho đối thủ."
Lục Tử Du nghe vậy, sắc mặt vẫn không lộ vẻ gì, chỉ gật đầu, định bụng sẽ lập tức điều tra. Hắn tiễn bằng hữu ra ngoài, không tiện nói nhiều ở nơi đông người.
Đi khỏi trà lâu, Tề Trung đánh xe bò đưa Vu Xuân Miêu đến nha môn hộ tịch. Nữ tử mua về làm vợ, không cần trải qua nghi lễ, cũng chẳng cần quan môi tới hỏi cưới. Chỉ cần giao mại thân khế cùng hộ tịch cho nha sai, điền tên Vu Xuân Miêu vào sổ hộ tịch, đóng quan ấn là xong.
Vu Xuân Miêu không cần tự mình ra mặt, mọi sự đều do trượng phu lo liệu.
Hôn thư viết trên giấy đỏ, chữ "HÔN THƯ" thật lớn, bên dưới là những câu chúc cát tường cùng điều luật ràng buộc nam nữ, đại ý rằng cả hai bên đều phải đủ mười sáu tuổi mới có thể thành hôn, ly hôn cũng cần sự đồng thuận của cả hai gia tộc.
Ra khỏi nha môn, đã quá giờ ngọ. Hai người mua đôi bánh bao, ngồi trên xe bò vừa đi vừa ăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!