Chương 38: (Vô Đề)

"Ngươi là ai?" Vu Xuân Miêu cảnh giác hỏi, trong lòng không ngừng nhớ lại xem giọng nói kia thuộc về ai.

Hà Quảng Bình từ trong bụi cỏ bước ra, dáng người cao gầy, mặt mày hèn hạ. Hắn tiến lại gần, cười nham hiểm:

"Nương tử ngốc, không nhận ra ta sao? Ta là Quảng Bình ca ca của ngươi đây."

Vu Xuân Miêu cuối cùng cũng nhận ra kẻ từng trêu chọc mình ngay trước mặt Tề Trung ở đầu làng. Nhưng nàng nào ngờ, đêm khuya thế này lại gặp phải hắn, giữa đường vắng không một bóng người.

Nàng vừa nhìn thấy, lập tức lùi về sau, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất: chạy.

Nghĩ sao làm vậy, Vu Xuân Miêu quay đầu bỏ chạy.

Hà Quảng Bình nào chịu bỏ qua, đã theo dõi nàng từ lâu, chỉ chờ có ngày này. Hắn từng thấy Tề Trung đi sau nàng vài lần, không dám manh động, nhưng gần đây thấy Tề Trung không còn theo nữa, bèn quyết tâm ra tay.

Hà Quảng Bình cười lạnh, sải bước đuổi theo. Vu Xuân Miêu thân thể yếu đuối, chạy được mấy bước đã bị hắn bắt kịp.

"Chạy cái gì? Những gì Tề Trung có, ta cũng có. Ta còn biết cách khiến ngươi sung sướng hơn cả hắn!" Hà Quảng Bình vừa nói, vừa đưa tay tóm lấy nàng, ánh mắt thô bỉ không hề kiêng dè.

Vu Xuân Miêu tức giận quát:

"Cóc ghẻ mà đòi so với thiên nga, ngươi đã soi gương lại chưa mà dám so với Tề Trung?"

Hà Quảng Bình cười gằn, không để tâm tới lời nàng. Trong mắt hắn, chỉ cần đêm nay xong việc, danh tiếng của nàng cũng đã mất, còn ai dám bảo vệ nàng nữa?

Hắn nhào tới, định ôm lấy Vu Xuân Miêu. Nàng giãy giụa, né sang một bên, tìm cơ hội vùng chạy. Nhưng hắn lại nhanh chóng chặn đường, từ phía sau ôm ghì lấy nàng.

Vu Xuân Miêu dùng sức giẫm mạnh lên chân hắn, hắn đau điếng la lên, buộc phải buông tay. Nàng nhân cơ hội này lại chạy tiếp, vừa chạy vừa lớn tiếng kêu cứu, mong có người nghe được.

Hà Quảng Bình bị đau càng thêm tức tối, quát lớn:

"Con tiện nhân! Xem ngươi còn chạy đi đâu!"

Trong lúc hoảng loạn, Vu Xuân Miêu vấp phải gốc cây, ngã sấp mặt xuống đất. Hà Quảng Bình lập tức đè lên lưng nàng, thô bạo kéo áo, định xé y phục nàng ra.

Vu Xuân Miêu bất lực khóc lớn, toàn thân run rẩy, chỉ biết tuyệt vọng gọi tên:

"Tề Trung! Cứu ta!"

Tiếng kêu cứu vang vọng trong đêm khuya. Hà Quảng Bình bật cười đắc ý:

"Ngươi có gọi cũng vô dụng thôi. Đêm nay xong việc, Tề Trung còn cần ngươi nữa sao? Ngươi sẽ là người của ta, ha ha…"

Chưa dứt lời, bỗng có tiếng động mạnh. Hà Quảng Bình cả người bị hất văng, ôm đầu lùi lại, thất thần nhìn thấy một bóng người cao lớn xuất hiện — chính là Tề Trung!

Hà Quảng Bình bấy giờ mới hoảng sợ, bò ngồi dậy vừa lùi vừa run rẩy cầu xin:

"Ta… ta chỉ đùa thôi, không dám nữa đâu! Xin tha mạng!"

Tề Trung mặt lạnh như băng, không nói một lời, vung gậy bổ thẳng vào đầu Hà Quảng Bình. Đánh cho hắn ngã lăn ra đất rồi, lại không kiềm được lửa giận, xông lên đ.ấ. m liên tiếp.

Ban đầu Hà Quảng Bình còn giãy dụa kêu la, càng về sau càng yếu ớt, chỉ còn lại tiếng r*n r*.

Vu Xuân Miêu sợ xảy ra họa sát nhân, vội chạy tới kéo tay Tề Trung, nghẹn ngào:

"Đừng đánh nữa, vì loại người như hắn mà vướng vào kiện tụng không đáng đâu…"

Nắm đ.ấ. m của Tề Trung dừng lại giữa không trung, cả người run rẩy, hơi thở nặng nề như dã thú, hàm răng nghiến chặt. Vu Xuân Miêu nhẹ nhàng nắm lấy tay chàng, run run nói nhỏ:

"Chúng ta về nhà được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!