Chẳng rõ đã qua bao lâu, Vu Xuân Miêu vẫn nằm yên trong lòng Tề Trung, cảm nhận những nụ hôn dịu dàng của chàng khẽ rơi trên mái tóc, đầu ngón tay của nam nhân lại m*n tr*n vành tai nhỏ của nàng, khiến nàng cười khúc khích, né tránh:
"Tề Trung, đã bảo là ta nhột mà!"
Tề Trung cười khẽ, chẳng mảy may dừng lại, dường như rất thích bộ dáng nàng cựa quậy trong lòng mình.
"Xuân Miêu, ta phải đi nấu cơm rồi."
Chàng thử đẩy nàng ra, nhưng nàng lại ôm chặt hơn, dường như chẳng muốn buông.
Quả thật nữ nhi đều thích được che chở như vậy, mà Tề Trung cũng đành chiều ý, tiếp tục ôm nàng, chẳng còn vội vã gì nữa.
Nơi đồi hái tiên thảo, đường về nhà có hai lối: một con đường núi vòng vèo, một lối đi làng gần hơn. Sáng nay, Tề Vinh đã hái được bốn giỏ đầy, trên lưng cõng giỏ thứ tư, chân tay rã rời, bèn chọn đường làng cho gần.
"Tiểu tử Tề Tam, lại đi hái tiên thảo đấy à?"
Dân làng cất tiếng chào, song cậu bé chỉ lẳng lặng cúi đầu, không đáp lời.
Sự kiện xung đột hai năm trước giữa gia đình mình và người trong thôn, với Tề Vinh mà nói, mãi là một vết thương chẳng dễ gì phai mờ. Cậu chẳng muốn kết giao với những kẻ lòng dạ hẹp hòi ấy.
Bụng đói cồn cào, cậu rảo bước nhanh về nhà. Bỗng nhiên sau lưng bị ai đó xô mạnh, khiến cả người lảo đảo suýt ngã.
Quay đầu lại, Tề Vinh sửng sốt: người vừa đẩy mình chẳng phải Tề Bình sao?
Chỉ trong chưa đầy một tháng, Tề Bình đã gầy đi thấy rõ, thân thể bẩn thỉu, dáng vẻ như ăn mày, nét mặt giận dữ, hai tay nắm chặt, đôi mắt đỏ ngầu.
"Ngươi đẩy ta làm gì? Muốn gây chuyện à? Ta không rảnh đánh nhau với ngươi, còn phải về nhà ăn cơm."
Tề Vinh lười để ý, liền quay người bước đi. Tề Bình thấy vậy càng tức, nhào đến giằng giỏ, kéo áo cậu, miệng không ngớt gào:
"Đều tại các ngươi, cha ta không cần ta với nương nữa, còn cấm không cho ta mang họ Tề! Đều tại các ngươi cả…"
Tề Vinh bực bội, xoay người nắm lấy tay Tề Bình, kéo sát lại, rồi tung một cú đá vào bụng hắn. Tề Bình ôm bụng ngã xuống đất, gào khóc thảm thiết.
Tề Vinh vội nhặt lại những nhánh tiên thảo rơi ra, miệng không quên răn:
"Cha ngươi không cần thì đi tìm cha ngươi, ta nào phải cha ngươi mà ngươi khóc lóc như vậy."
Lúc ấy, nương tử của Vương đồ tể, Lâm Thu Cúc, đi ngang, thấy cảnh tượng liền kéo Tề Vinh lại:
"Tề Tam, ngươi tất nhiên không phải cha nó rồi, bây giờ còn chẳng phải đường huynh đệ nữa kia kìa."
Lời vừa dứt, một phụ nhân khác cũng ghé lại tò mò:
"Thím Vương, chuyện gì vậy, kể cho ta nghe với."
Lâm Thu Cúc liền hào hứng kể lể:
"Còn nhớ hôm trưởng tử nhà thôn trưởng thành thân không? Ngày ấy, Tề Bình mới ra đời…"
"Nhớ chứ, đại tiệc linh đình, náo loạn cả một ngày, cả gánh hát, tôm lớn đầy bàn…"
"Chính hôm ấy, mẹ Tề Bình uống say, bị Vương Hỉ Tài lôi vào nhà kho, thôn trưởng tận mắt chứng kiến mà vì thể diện phải đè chuyện xuống. Tiền Đại Hoa, vợ Vương Hỉ Tài, biết chuyện, chạy đến tìm thôn trưởng hỏi rõ, rồi còn kéo họ hàng đánh Vương Hỉ Tài suốt ba ngày mới ép hắn khai thật. Thôn trưởng bấy giờ mới kể hết đầu đuôi."
Người nghe mỗi lúc một đông, vây quanh hai thím cô tán chuyện không dứt. Tề Vinh muốn thoát ra nhưng bị các thím túm lại, xoa đầu, vỗ vai như xoa dịu một hài tử.
Lâm Thu Cúc lại tiếp lời:
"Còn Trương Quế Hoa, mẹ Tề Bình, giờ cũng bị nhốt, Tề Trường Sinh còn định hưu thê. Nhà họ Trương bên ngoại cũng kéo đến, đòi kiện cáo phân rõ trắng đen, thôn trưởng bị giày vò đến đau đầu mấy hôm nay."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!