Chương 35: (Vô Đề)

Hôm ấy, Tề Vinh được sai đi hái tiên thảo trên núi, Vu Xuân Miêu quyết định đem phơi khô rồi mới nấu thành tiên thảo mật, bởi tiên thảo tươi còn đậm vị cỏ non, nhìn cũng chẳng bắt mắt, nấu lên chưa chắc đã ngon.

Tề Nguyên cưa khúc liễu cong thành ván, đem phơi nơi râm mát rồi lại vác rựa vào rừng chẻ củi.

Trần Nhược Lan thì trong nhà cặm cụi may dải vải thấm nguyệt sự cho con dâu, mỗi đường kim mũi chỉ đều chất chứa kỳ vọng và tình thương, mong nàng sớm nên duyên cùng trưởng tử, sớm có ngày gắn bó trọn kiếp.

Vu Xuân Miêu thì ngồi tần ngần bên giường, tay vuốt tấm vải bông xanh hoa nhí mà không khỏi buồn rầu. Nàng vốn chẳng quen với nội khố thời cổ, vừa lỏng lẻo lại không ôm sát, mặc vào chẳng khác gì không mặc. Màu sắc kia, đem may nội khố thì quả thật chẳng hợp, lỡ đâu sau này cùng Tề Trung thân mật lại để chàng trông thấy thì biết giấu mặt vào đâu. Lại nữa, muốn may quần tam giác thời nay cũng không tiện phơi ngoài sân, nhà lại có hai huynh đệ Tề Nguyên, Tề Vinh, chẳng thể qua loa.

Suy đi nghĩ lại, nàng bèn cầm kéo, "cạch cạch" cắt tấm vải thành hai mảnh.

Trần Nhược Lan nhìn con dâu cắt vải, thoáng nghĩ:

"Làm yếm thì ngắn, làm nội khố lại nhỏ, chẳng biết lại nghĩ ra trò gì đây."

Bà vừa định cất tiếng hỏi thì Vu Xuân Miêu đã mang sợi chỉ bông chạy ra ngoài.

"Thô mặc kệ, đầu óc nha đầu này luôn lắm chủ ý lạ lùng."

Vu Xuân Miêu bước vào phòng Tề Trung, thấy chàng đang ngồi bôi sáp cho dây cung.

Nàng dịu dàng nói:

"Tề Trung, chàng đứng dậy một chút được không?"

Tề Trung đặt cung xuống, hỏi:

"Nàng có việc gì vậy?"

Vu Xuân Miêu lấy sợi chỉ bông, định đo vòng eo chàng. Nhưng vải áo và đai lưng dày, đo vậy e rằng không chuẩn.

"Chàng cởi áo ngoài ra đi."

Lời nói ấy chẳng chút e ngại, khiến Tề Trung hơi sửng sốt. Chàng ngỡ nàng muốn may áo cho mình, bèn nói:

"Xuân Miêu, ta đã có không ít áo, vải nàng mua về ta cũng không nỡ mặc phí."

Vu Xuân Miêu nũng nịu:

"Không phải để may áo đâu, chàng cứ cởi ra đi mà."

Tề Trung chẳng thể kháng cự được trước bộ dạng nũng nịu ấy, bèn lặng lẽ tháo đai, buông vạt áo, lộ ra lồng n.g.ự. c vạm vỡ cùng vòng eo rắn chắc.

Vu Xuân Miêu hai má nóng bừng, nhưng vẫn vòng tay đo vòng eo cho chàng.

Khoảng cách ấy, khiến hơi thở của thiếu nữ phả nhẹ lên da thịt nam nhân, từng ngón tay mềm mại khẽ lướt qua thắt lưng khiến Tề Trung bỗng cứng người lại, vành tai cũng đỏ lựng. Yết hầu chàng khẽ chuyển động, nhịp tim chợt rối loạn.

Buộc nút sợi chỉ xong, Vu Xuân Miêu lại rụt rè nhìn chàng, thấp giọng:

"Ta muốn đo vòng đùi chàng nữa…"

Tề Trung giọng khàn khàn:

"Vòng đùi là gì vậy?"

Vu Xuân Miêu chỉ vào bắp đùi chàng:

"Chỗ này đó."

Vừa nghĩ đến cảnh để nàng đo chân, lòng Tề Trung đã nổi sóng, khí huyết không yên, liền vội xoay người, vội vàng mặc lại y phục, buộc chặt đai lưng, không dám ngoảnh lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!