Vu Xuân Miêu vừa cười vừa gặm chân gà, hai mẹ con khẽ liếc nhìn nhau, ánh mắt đều mang ý cười. Thành viên mới này dường như không ngốc như lời đồn đãi, lại còn biết nhường nhịn người nhỏ tuổi.
Bánh rau dại chỉ có tám cái, Tề Vinh ăn hai cái liền dừng lại, Trần Nhược Lan cũng chỉ ăn một cái rồi thôi, không lấy thêm. Đợi Vu Xuân Miêu ăn xong cái thứ hai, Trần Nhược Lan liền đưa cho nàng thêm một cái nữa.
Tề Vinh bưng hai cái bánh cùng một bát canh gà, định mang vào phòng cho đại ca. Vu Xuân Miêu lập tức đặt chiếc bánh rau dại đang cầm vào đĩa của hắn. Đó là phản xạ của nguyên chủ, bởi trong lòng nàng, nam tử trong nhà nên ăn nhiều hơn. Từ trước đến nay, mỗi bữa Vu Xuân Miêu chỉ được ăn một cái bánh rau dại, ăn như hôm nay đã là rất mãn nguyện.
Tề Vinh không từ chối, bởi hắn hiểu rất rõ khẩu phần của đại ca mình.
Vu Xuân Miêu chủ động tranh phần rửa bát, dẫu sao cũng là ngày đầu về nhà chồng, nàng không dám ỷ lại mà phải tỏ ra siêng năng, chu toàn. Được xuyên đến một gia đình lương thiện, dù là nàng hay nguyên chủ, đều xem như phúc phần trời ban.
Trần Nhược Lan đứng một bên nhìn nàng động tác lanh lẹ, biết rõ là người từng quen làm việc nặng, cũng không ngăn cản. Chính bà đã dùng số bạc ít ỏi mua Vu Xuân Miêu về, chẳng qua cũng chỉ mong trong nhà có thêm một nữ nhân, sớm tối lo liệu việc nhà, chăm sóc ba huynh đệ. Dẫu sao sức khỏe của bà, cũng không còn trụ được bao lâu nữa.
Tề Vinh hớn hở mang đồ ăn vào cho đại ca, vừa đi vừa reo lên:
"Đại ca, tân tẩu rất tốt! Tẩu ấy đưa đùi gà cho đệ ăn, còn mình thì chỉ ăn chân gà thôi. Bánh rau dại cũng nhường huynh ăn, nếu không hôm nay huynh chỉ được hai cái thôi."
Hắn đã nhận định tân tẩu là người hiền lành. Còn việc nàng có thật sự ngốc hay không, sau này còn phải xem xét thêm.
Tề Trung đưa đùi gà lại cho tiểu đệ, dịu giọng:
"Cầm lấy mà ăn, thứ này dai, dễ mắc răng lắm."
Bản thân y đã hai mươi tuổi, há lại còn tranh đùi gà với tiểu đệ.
Y vốn không mấy bận tâm đến việc nữ nhân mua về sẽ ra sao. Y luôn lấy phụ thân làm gương, cả đời yêu thương mẫu thân, nâng niu như trân bảo. Hôn nhân miễn cưỡng, y không muốn.
Tề Vinh nhìn đại ca, rõ ràng vẫn còn chưa ăn no, l.i.ế. m môi nói:
"Đệ no rồi, huynh ăn đi. Không thì đêm nay huynh lại đói, ngủ chẳng yên. Chiều nay đệ…"
"Ăn đi!" Đùi gà lớn bị đại ca trực tiếp nhét vào miệng hắn. Tề Vinh chỉ đành ăn hết, không dám khách khí.
Tề Trung ăn xong hai cái bánh rau dại, bỗng vết thương nơi bắp chân truyền đến cơn đau buốt thấu tim gan. Tề Vinh nhìn thấy đại ca ôm lấy chân bị thương, sắc mặt nhăn nhó, vội vã chạy ra ngoài:
"Nương, đại ca lại đau dữ dội, ăn cũng không xong!"
Hắn biết, mỗi lần đại ca không ăn nổi cơm, là đau đến tận cùng rồi.
Trần Nhược Lan lập tức chạy vào phòng xem xét, chỉ thấy đại nhi tử mặt không đổi sắc, cố ép mình ăn cơm. Bà liền vỗ đầu tiểu nhi tử, trách:
"Nói năng hồ đồ, thấy gió là bảo mưa, chẳng điềm tĩnh chút nào."
Tề Vinh uất ức vô cùng, vừa nãy rõ ràng là đại ca đau…
Nhưng thấy đại ca đã bình ổn, hắn cũng nguôi ngoai.
Tề Trung nén đau, cố tỏ ra bình thản:
"Ta vừa sơ ý, va phải một chút, không sao. Sau này đừng làm ầm lên nữa."
Đau thì đã sao, đi mời đại phu cũng vẫn vậy, nối xương chữa thương ít nhất ba mươi lạng bạc, trong nhà lấy đâu ra? Đành nhịn vậy thôi, chỉ không muốn mẫu thân phải thêm lo nghĩ.
Trần Nhược Lan ngồi đối diện đại nhi tử, chậm rãi nói:
"Nương thấy Xuân Miêu không tệ, hay là con thử gặp gỡ một chút?"
Tề Trung không đáp, chỉ khẽ nghiêng đầu.
Nước mắt Trần Nhược Lan lại lã chã rơi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!