Chương 28: (Vô Đề)

Vu Xuân Miêu chỉ vào chính mình, ánh mắt mơ hồ ngây dại:

"Chàng có biết, ta… c.h.ế. t thế nào không?"

Tề Trung nghe vậy càng thêm kinh ngạc, rõ ràng nàng vẫn sống sờ sờ trước mặt, sao lại nói lời như vậy?

Chưa đợi hắn đáp, Vu Xuân Miêu đã lẩm bẩm như tự nói với chính mình:

"Tiểu Vi… đều là Tiểu Vi hại ta. Ta đối xử với nó tốt như vậy, nó lại bỏ ta mà đi, trong lòng chỉ có tiểu tình nhân của nó. Trước khi rời đi còn đạp ta một cước. Ta đã dâng trọn tấm chân tình, nó dựa vào đâu mà đối xử tệ bạc với ta đến thế…"

Lồng n.g.ự. c Tề Trung lúc này nghẹn lại, khó chịu còn hơn cả lúc uống rượu mạnh. Tiểu Vi là ai? Trong lòng Vu Xuân Miêu, y chắc hẳn là người vô cùng quan trọng. Nàng đau lòng vì mẫu thân đã đành, lại còn vì người này mà sinh tâm c.h.ế. t lặng.

Chẳng trách mấy hôm nay nàng chẳng để ý đến mình, hóa ra là bởi vậy…

Tiếng khóc nức nở của Vu Xuân Miêu khiến Tề Trung trở về với hiện tại, chỉ thấy nàng khóc nấc lên, nghẹn ngào gào lớn:

"Tiểu Vi, ngươi không có lương tâm, lẽ ra phải bị thiến mới đúng!"

Tiếng kêu của nàng khiến cả nhà họ Tề nháo nhào chạy tới. Trần Nhược Lan vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, lại thấy Vu Xuân Miêu khóc lóc vật vã thì đã hiểu tám, chín phần.

"Nguyên nhi, mau cất vò rượu đi! Vinh nhi, đi lấy nước cho đại tẩu con uống!"

Hai huynh đệ nghe lệnh liền nhanh nhẹn hành động.

Trần Nhược Lan tới bên cạnh, vừa giúp nàng lau nước mắt vừa dịu dàng khuyên nhủ:

"Có chuyện gì thì cứ nói ra, cớ sao phải tự mình chuốc sầu bằng rượu?"

Bà tiện tay gõ nhẹ lên vai Tề Trung đang ủ rũ:

"Rượu này phụ thân ngươi năm xưa còn không dám uống nhiều, sao lại để nàng uống chứ!"

Tề Trung khóe mắt đỏ hoe, giọng khàn khàn:

"Nàng ấy ngủ một lát sẽ tỉnh, nương đỡ nàng về phòng nghỉ đi."

Tề Vinh bưng một bát nước vào, Trần Nhược Lan kiên nhẫn đỡ Vu Xuân Miêu uống từng ngụm nhỏ. Quả nhiên, chỉ một lát sau, nàng đã mê man thiếp đi, không còn biết trời đất gì nữa.

Trần Nhược Lan sắp xếp ổn thỏa cho nàng, rồi quay về phòng con trai, thấy Tề Trung mắt đỏ hoe, thần sắc đau thương, không khỏi hỏi:

"Hôm nay xảy ra chuyện gì? Có tâm sự thì nói với nương."

Bà xưa nay hiểu con hơn ai hết, chỉ cần liếc mắt là biết trong lòng con trai đang có chuyện.

Tề Trung day nhẹ ấn đường, lắc đầu:

"Nương, khi người mua Xuân Miêu về, nàng thực sự là ngốc nhân, không biết cười, không biết khóc sao?"

Trần Nhược Lan cũng từng nghĩ mãi không ra. Hồi ấy bà đích thân tới làng Lão Tùng xem xét, hỏi han kỹ lưỡng. Vu Xuân Miêu khi ấy không có biểu cảm gì, chỉ biết làm việc nhà siêng năng, chẳng hề than phiền nửa lời. Chính vì xem trọng nàng biết làm việc lại dễ nuôi nên bà mới mua về.

"Nó bảo là do cha đánh một gậy vào đầu, tỉnh dậy thì trở nên lanh lợi." Trần Nhược Lan đáp.

Tề Trung thở dài một hơi nặng nề, cuối cùng cũng thổ lộ nghi ngờ trong lòng:

"Nàng thông minh như vậy, cây bán hạ người không biết nàng lại nhận ra, ốc sên người khác không ăn nàng lại biết chế biến, một lát nghĩ ra cả bồn xí, còn vẽ được cả bản vẽ. Xem đại phu làm một lần đã học được cách băng bó. Đây là thông minh ra, hay là một người khác?"

"Nương, con nghĩ… trong lòng nàng, vốn đã có người rồi, không phải con." Tề Trung lặng lẽ nói.

Trần Nhược Lan nghe vậy liền xua tay:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!