Tiền Đại Hoa ngẫm nghĩ, thấy quả thực là như vậy. Nếu không phải con ruột của Vương Hỉ Tài, hắn làm sao chịu nhận về nuôi? Chẳng qua mấy lời của Trương Quế Hoa ngày nào cũng thì thầm bên tai nàng, lại đổ tội rằng thê tử của Tề Trung bịa đặt, mà nghĩ đi cũng phải, một nữ nhân ai ai cũng bảo ngốc ngếch thì làm gì biết bịa chuyện?
Ba huynh muội nhà họ Tiền xì xầm một lúc ở ngoài sân, rồi cũng rốt cuộc bỏ đi.
Tề Trung chợt hô lớn:
"Mũi tên của ta!"
Tên lông vũ đều là vật kỷ niệm của phụ thân lưu lại, suốt bao năm đi săn, hắn chưa từng làm thất lạc một mũi nào, trong lòng quả thực không đành lòng để mất.
Ngoài sân đã vắng bóng người, Tề Trung còn đang tiếc nuối, chợt thấy hai mũi tên bị quẳng lại ở mép sân. Dẫu sao cũng là chuyện mất mặt, kẻ thì bị tên cắm trên đỉnh đầu, kẻ thì ngay chỗ hạ thể, còn giữ làm gì cho thêm nhục?
Vu Xuân Miêu nhón chân nhìn ra ngoài, thấy ba cái đầu lầm lũi đi xa, liền nhanh nhẹn nhặt hết mấy mũi tên mang vào, tiện tay đóng chặt cổng sân lại.
Nàng xoay người, ánh mắt ngập tràn si mê ngắm nhìn Tề Trung, đôi mắt tựa như chứa cả ánh trăng:
"Chàng thật sự lợi hại! Đây chính là thần tiễn trong truyền thuyết, bách phát bách trúng, bách bộ xuyên dương. Chàng học cung tiễn từ đâu vậy, là ai chỉ dạy cho chàng?"
Tề Trung bị ánh mắt phóng điện của nàng làm cho trong lòng rối loạn, dường như tám trăm sợi tơ đàn trong n.g.ự. c đều bị ai đó gảy vang lên cùng một lúc, mỗi nốt nhạc đều khiến tâm tư chấn động.
Giọng hắn khàn đặc, đáp:
"Ta từ nhỏ đã theo cha học cung tên, sáu tuổi đã luyện rồi. Phụ thân ta là thần xạ thủ trong quân đội đấy."
Nghe vậy, Vu Xuân Miêu mới hiểu, tuy công công chưa từng gặp mặt đã khuất bóng, nhưng bóng hình ông dường như vẫn vẹn nguyên, lặng lẽ bao trùm khắp mọi ngõ ngách của nhà họ Tề.
Liên tục năm ngày, Tề Nguyên cùng Tề Vinh sáng sớm lên núi, tối cõng về hai giỏ đầy nấm đỏ và nấm tre, cuối cùng ổ nấm cũng đã hết. Sau đó lại phơi thêm ba ngày, sáu cân nấm đỏ chỉ còn lại một cân khô, mười cân nấm tre cũng chỉ phơi được một cân.
Cân lại tất cả, được hơn ba cân nấm đỏ khô, hơn năm cân nấm tre khô.
Tề Nguyên gánh nấm xuống huyện bán, đổi được sáu lạng tiền. Trở về ngoài sắm gạo, bột, dầu đèn, còn mua cho Vu Xuân Miêu ba xấp vải cùng một đôi giày mới tinh.
Một xấp vải bông nền xanh hoa nhỏ, hai xấp vải gai, một màu xanh lam, một màu vàng nhạt.
Đây là ý của Tề Trung dặn nhị đệ, bởi tiền trong nhà trước nay đều do Xuân Miêu kiếm, nếu cứ để nàng tự mua thì chẳng thể hiện chút nào tấm lòng của nhà họ Tề. Nay nhờ nấm rừng mà có chút dư dả, cũng là lúc báo đáp cho nàng một phen.
Tề Trung đang ngồi tựa lưng trên giường, thong thả xem sách, thì Vu Xuân Miêu đã ôm mấy xấp vải chạy đến trước mặt hắn, phấn khích vừa xoay tròn vừa quấn vải bông quanh người.
"Vải Này thật đẹp, y phục trên người ta vá bao nhiêu lần cũng không nổi nữa rồi, nhị đệ thật đã cứu ta một phen!"
Tề Trung đặt sách xuống, dịu dàng nói:
"Nàng chẳng có việc gì làm thì ở nhà may y phục, đừng cứ mặc mãi mấy bộ rách nát ấy."
Vu Xuân Miêu ngồi xuống cạnh hắn, vờ giận hờn, "Chàng chê ta mặc đồ cũ kỹ sao?"
Trái tim Tề Trung mềm nhũn, kéo nàng vào lòng, ôn tồn dỗ dành:
"Sao có thể? Nàng mặc gì trong mắt ta đều là đẹp cả."
Những ngày gần đây Vu Xuân Miêu bị "giam lỏng" ở nhà, thân thể cũng có phần tròn trịa, sắc mặt tươi tắn hơn trước. Tề Trung nhin thấy càng thêm yên lòng, quyết tâm để nàng dưỡng sức, bồi bổ thật tốt.
Tề Nguyên thì bận rộn ở chính sảnh, đóng giường mới. Vu Xuân Miêu mang tới cho hắn một bát nước.
"Đại tẩu, giường đã đóng xong, rộng sáu thước, dài hơn bảy thước. Đại ca bảo đệ hỏi xem như vậy có đủ không, nếu chưa đủ thì đệ sẽ đóng thêm."
Tề Vinh ở bên chen vào:
"Nhị ca, đóng cho đệ một cái nữa, đệ cũng muốn ngủ giường mới."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!