Mấy chú lợn con phát ra tiếng khụt khịt sợ hãi, thành công khiến lợn nái quay lại bên đàn.
Vu Xuân Miêu cũng gắng hết sức, nhưng vốn đã sợ đến mức chân tay nhũn ra, sức lực chẳng còn bao nhiêu. Quay đầu nhìn thấy Tề Vinh vẫn không ngại hiểm nguy, vì mình mà dẫn dụ lợn rừng, nàng càng không dám buông xuôi, liều mạng ôm chặt lấy thân cây, hai chân quấn chặt, cố gắng trèo lên.
Tề Vinh rất nhanh đã nắm vững cách đối phó, hễ lợn rừng vừa chạy về phía mình, cậu liền leo tót lên cây, để mặc cho nó giận dữ mà không làm gì được.
Vu Xuân Miêu cuối cùng cũng bám được cành cây thứ nhất, khó nhọc trèo lên đến cành thứ hai, ôm chặt thân cây không dám nhúc nhích, thấp giọng gọi:
"Vinh nhi, ta đã leo lên cây rồi, giờ phải làm sao đây?"
Tề Vinh đáp:
" tẩu cứ ngồi yên trên đó, đừng chọc giận nó. Lợn rừng không tấn công được lâu, chán rồi sẽ tự bỏ đi thôi."
Nhưng Tề Vinh đã đánh giá thấp tình mẫu tử của lợn rừng, hai khắc trôi qua, cây mà cậu bé đang bám đã bị lợn nái húc cho rụng không biết bao nhiêu lá, thân cây tróc vỏ một mảng, vậy mà nó vẫn không chịu bỏ đi.
Vu Xuân Miêu càng thêm sợ hãi, bởi trời đã sập tối.
Trong sân nhà họ Tề, trời nhá nhem, vẫn chưa thấy hai người trở về, cả nhà nóng ruột như ngồi trên đống lửa.
Trần Nhược Lan không nén được nước mắt, nhớ tới trượng phu cùng trưởng tử đều bỏ mạng trên núi, giờ đây lại đến lượt con trai út và nàng dâu, bà không dám nghĩ tới hậu quả nếu có chuyện gì xảy ra.
Bà khấn thầm:
"A Tranh, nếu hồn chàng linh thiêng thì xin hãy vào núi phù hộ cho Xuân Miêu cùng Vinh nhi bình an trở về."
Tề Trung trong lòng như bị ai bóp nghẹt, đ.ấ. m mạnh vào thành giường, vừa tự trách vừa đau xót vì bất lực.
"Nhị đệ, đệ đi tìm hai người họ, huynh yên tâm, chỉ cần men theo con suối là lên được núi, hôm nay nhất định đệ sẽ tìm được tẩu tẩu và tiểu đệ trở về."
Chàng chỉ vào tủ:
"Bên trong có d.a. o săn của cha để lại, mang theo mà phòng thân."
Tề Nguyên lấy dao, châm đuốc, vội vã lên núi.
Trần Nhược Lan lại rấm rứt hỏi:
"Hay để ta sang làng gọi người đi cùng tìm?"
Tề Trung lắc đầu, giọng lạnh đi:
"Không cần, đều là những kẻ qua cầu rút ván, cha vì dân làng mà nằm liệt hơn hai năm, ai đã từng ngó ngàng một lần? Lúc bệnh tình nặng, mẫu tử chúng ta từng nhà từng hộ đi vay tiền mua thuốc, có ai sẵn lòng cho mượn lấy một lạng bạc? Ta thà c.h.ế. t chứ không muốn nhờ cậy họ nữa."
Trần Nhược Lan ôm giường con khóc nấc:
"Không đâu, Xuân Miêu sẽ không sao, Vinh nhi cũng không sao đâu."
Tề Trung thấp thỏm không yên:
"Vinh nhi con không lo, nó lớn lên trong núi, leo trèo còn nhanh hơn khỉ. Con chỉ lo cho Xuân Miêu, nàng yếu đuối lại nhát gan, gặp rắn gặp sói… sao chịu đựng nổi."
Hắn nghẹn lại, nghĩ đến cảnh Vu Xuân Miêu hoảng hốt khi gặp rắn nhỏ mà bật khóc, lòng đau xé ruột.
Trời hoàn toàn tối đen, lợn rừng vẫn quanh quẩn chưa chịu đi. Vu Xuân Miêu vừa sợ vừa khóc:
"Vinh nhi, làm sao dụ lợn rừng qua bên này? Cây của ngươi có đổ được không?"
Tề Vinh thấp giọng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!