Chương 17: (Vô Đề)

Bàn tính trong tay chưởng quầy gõ lách cách, giọng vang dõng dạc:

"Một ngàn bốn trăm bốn mươi bảy đồng tiền. Hai vị vào đây, ta lập hóa đơn rồi lấy tiền."

Một ngày kiếm được hơn một lạng rưỡi bạc, hai mẹ con dâu vui mừng khôn xiết, trái tim đập thình thịch, nhất là Trần Nhược Lan, bà không dám tin cả đời mình có ngày sống sung túc như thế.

Cầm tiền xong, chưởng quầy lại hỏi:

"Thứ dược liệu này, hai vị còn có thể tìm được nữa không?"

Nhiều phương thuốc cần đến bán hạ, đặc biệt loại mọc tự nhiên hiếm hoi, chưởng quầy sợ chỉ mua được một lần rồi thôi, nên hỏi rõ.

Vu Xuân Miêu cười đáp:

"Chưởng quầy yên tâm, chúng ta sẽ cố gắng tìm thêm, có lẽ vẫn còn chút ít."

Thực ra nàng biết trong núi vẫn còn rất nhiều, nhưng phải dè chừng kẻo bị ép giá.

Ra khỏi hiệu thuốc, hai mẹ con dâu liền tới Dư thị Chính Cốt. Vừa bước chân vào cửa, đã nghe từ phòng trong vọng ra tiếng kêu la thảm thiết, khiến cả hai không khỏi dựng tóc gáy.

Tiếng kêu dần tắt, Dư đại phu lau tay bước ra, tạp dề trắng còn dính vết máu, lông mày rậm điểm bạc dựng ngược, ánh mắt sắc bén.

Một thân nhân vội hỏi:

"Dư đại phu, thế nào rồi ạ?"

Dư đại phu không ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt đáp:

"Không có gì lớn, nghỉ một lát sẽ ổn. Đứt một ngón chân mà kêu như mổ heo, đến như đại lang nhà họ Tề gãy chân còn không lên tiếng lấy một câu."

Vu Xuân Miêu nghe nhắc tới liền nhìn Tề mẫu dò hỏi.

Trần Nhược Lan gật đầu cười khổ:

"Đại lang mà Dư đại phu nói chính là Tề Trung nhà này đấy."

Trần Nhược Lan tiến lên, dè dặt hỏi:

"Dư đại phu, liệu bây giờ người có rảnh không ạ?"

Dư đại phu ngẩng mặt, sắc mặt không vui:

"Bà mà không tới nữa thì xương cốt thằng nhóc họ Tề kia lành luôn rồi. Sau này chỉ sợ thành tàn phế, thỉnh thoảng đau nhức tận xương tủy."

Với một đại phu, hắn ghét nhất người nhà có bệnh mà không chịu chữa trị.

Trần Nhược Lan vội vã đẩy Vu Xuân Miêu lên phía trước, nói nhỏ:

"Này là nàng dâu của Trung nhi, hôm nay chính là muốn hỏi đại phu cách chữa trị."

Rồi bà trốn ra phía sau, vừa đi vừa nói nhỏ:

"Miêu nhi đại phu này dữ quá, nương cũng sợ."

Vu Xuân Miêu khẽ cúi mình, cười dịu dàng:

"Dư đại phu, con muốn hỏi, chân của Tề Trung phải chữa thế nào? Nay trong nhà gom góp được chút bạc, không thể chậm trễ nữa."

Dư đại phu hừ lạnh, càng tỏ vẻ khó chịu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!