Chương 16: (Vô Đề)

Sau khi quấn tay cho Vu Xuân Miêu, Tề Trung lại đi đến khúc gỗ bổ củi, dịu dàng nói:

"Đặt chân lên đây."

Vu Xuân Miêu ngoan ngoãn làm theo, Tề Trung cúi xuống giúp nàng quấn lại ống quần, động tác chừng mực, vừa vặn không chặt không lỏng.

"Mùa hạ trong núi nhiều muỗi, nhiều côn trùng, phải quấn chặt, nếu không về sẽ bị muỗi đốt chi chít cả chân."

Vu Xuân Miêu thầm nghĩ, sao chàng không nhắc sớm? Chân ta đã bị muỗi cắn nổi mẩn đỏ cả rồi. Bao năm qua, nàng vốn là người mạnh mẽ, từ nhỏ đến lớn có bao giờ được ai ân cần chăm sóc như vậy, đến buộc chân cho ngựa còn cẩn thận hơn cho bản thân. Đúng là nữ nhi yểu điệu mới có phúc phần.

Huống hồ, nam nhân vừa biết xuống bếp vừa biết chăm lo, thật sự là loại "ấm nam" khiến người ta rung động. Trong lòng nàng không khỏi dâng lên cảm giác thích thú.

Tề Vinh thấy vậy cũng chẳng hờn dỗi gì, chỉ nghĩ: Hóa ra không có phần của mình, thôi, dù sao đệ cũng là nam tử hán.

Trần Nhược Lan đứng dưới mái hiên nhìn cảnh này, trong lòng bỗng nhớ lại những ngày thanh xuân xưa, trượng phu từng ân cần chăm chút cho bà trước khi sinh trưởng tử, cũng từng quấn ống quần như vậy. Từ sau khi sinh nở, bà không còn lên núi được nữa. Đời người, hai đứa trẻ có thể gặp được nhau, quả thực là phúc khí.

Tề Vinh liền xách gậy dài, quét một lượt bụi cỏ gần đó, còn nhìn kỹ lên các cành cây, cẩn thận chẳng sót góc nào. Hắn thậm chí còn mong nghe tiếng xột xoạt, lỡ đâu bắt được thứ gì mang về lại có món ngon.

Khu bán hạ mọc trên đất mềm xốp, tỷ đệ hai người mỗi người một cái xẻng nhỏ, động tác lanh lẹ.

Vu Xuân Miêu dặn:

"Vinh nhi, cây nào nhỏ thì để lại, bán cũng không được giá, lại phải giữ giống cho năm sau."

Tề Vinh không ngẩng đầu, chỉ đưa tay áo lau mồ hôi, rồi đáp:

"Đệ biết rồi, đại ca từng dặn: thấy con mồi đang mang con thì không được bắt, không thì sau này không còn gì mà săn. Trừ heo rừng, thứ ấy mà thấy thì không thể tha được."

Heo rừng sinh sản nhanh, phá hoại mùa màng, không thể dung thứ.

Đến đầu giờ chiều, trời còn nắng gắt, mà hai chiếc giỏ đã đầy ắp. Thấy còn sớm, Vu Xuân Miêu bảo Tề Vinh đi hái thêm lá nhót. Tề Vinh thoáng chút hổ thẹn, bởi mẫu thân bệnh mà tẩu tẩu còn nhớ rõ hơn cả mình.

Trên đường về, gặp bụi lá chuối, Tề Vinh hái hai tấm to che lên miệng giỏ.

Vu Xuân Miêu tò mò hỏi:

"Chúng ta vào rừng này đã mấy ngày, sao không thấy ai khác?"

Tề Vinh đáp:

"Rừng này vốn đông người, nhưng từ sau khi hai thợ săn xứ khác c.h.ế. t ở đây, dân làng không ai dám đến nữa, nói là nơi không may. Đất nhà mình cũng là mua lại từ những người ấy đó."

Không tiện kể tiếp rằng sau đó cha cũng mất sớm, đại ca thì bị què, dân làng càng đồn thổi nơi này có tà khí. Chung quy là làng còn nhiều rừng, đâu thiếu gì củi.

Vu Xuân Miêu chẳng tin chuyện ma quỷ, chỉ nghĩ vắng người thì càng tiện kiếm tiền, chẳng lo bị dòm ngó.

Về đến nhà, Tề Trung đã đứng đợi trong sân, chàng lập tức vòng tay qua lưng Vu Xuân Miêu, cất tiếng trầm ấm:

"Để ta cõng giỏ xuống."

Vu Xuân Miêu tháo dây, cảm thấy cả người nhẹ bẫng. Tề Trung tay trái chống nạng, tay phải xách cả hai giỏ, đi thẳng ra hậu viện, dáng vẻ nhàn nhã như không.

Nam nhân này nếu lành chân, không biết sẽ cường tráng đến mức nào. Vu Xuân Miêu vừa nghĩ vừa chạy theo, hỏi:

"Đại lang, muốn chữa chân thì phải tốn bao nhiêu bạc?"

Nàng nhất định phải tìm cách chữa khỏi cho chàng.

Chưa đợi Tề Trung trả lời, Tề Vinh đã nhanh nhảu chen vào:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!