Chương 114: (Vô Đề)

Tề Trung bị tiếng thét thất thanh làm giật mình, vội vàng đặt d.a. o chặt củi xuống, chạy đến nơi thì thấy Tề Vinh đã nhanh hơn một bước, trên tay nắm một con rắn đen dài ba thước, vung vẩy hết sức thành thục.

Viên Thanh Miêu sợ tới mức răng va vào nhau lập cập, nhưng Tề Vinh lại vẫn điềm nhiên, kiểm tra kỹ xem rắn còn sống hay đã chết, miệng lẩm bẩm:

"Đông giá như thế này, ngươi không yên ổn trốn trong hang, lại chạy ra ngoài tìm chết."

Tề Trung thấy là rắn không độc thì yên tâm, nghĩ thầm tiểu đệ nhà mình quả là gan dạ, rắn gặp cũng phải nhường ba phần. Chỉ có điều phụ thân từng mất vì rắn cắn, trong lòng hắn vẫn còn bóng ma, bèn bước lên bóp nát đầu rắn, bẻ gãy đoạn xương bảy tấc rồi mới giao lại cho Tề Vinh.

Tề Vinh nhận rắn, hớn hở nói:

"Đại ca, chiều nay mang cung theo, đệ săn thêm hai con gà, hầm một nồi Long Phượng Phối."

Tề Trung nhin đệ đệ dũng cảm, lại nhìn Viên Thanh Miêu mặt cắt không còn giọt máu, bất giác nhớ lần đầu tiên Xuân Miêu gặp rắn, khóe môi cong lên, thì thào:

"Xứng đôi, rất xứng đôi."

Hắn nói rồi bỏ đi, Tề Vinh gọi với theo:

"Vậy thì nói rồi nhé, tối nay ghép đôi nó luôn!"

Một nồi Long Phượng Phối đặt giữa bàn ăn, Tề Vinh gắp một miếng thịt rắn bỏ vào bát Viên Thanh Miêu.

"A! Muội không ăn đâu, huynh mang đi đi!" Viên Thanh Miêu vội chui vào lòng Tăng Ngọc Lan, nhìn miếng thịt rắn như nhìn thuốc độc.

Chưa kịp để Tề Vinh mở miệng giải thích, Tăng Ngọc Lan đã cười nói:

"Đây là của ngon đó, hồi nhỏ ta từng bị chốc đầu, cũng nhờ uống canh rắn mà khỏi hẳn."

Tề Vinh vừa nhai thịt rắn vừa hỏi:

"Chốc đầu là bệnh gì vậy?"

Tăng Ngọc Lan đáp:

"Chính là tóc rụng từng mảng, còn mọc ghẻ lở, bôi thuốc mãi không khỏi, uống bát canh rắn là khỏi."

Tề Vinh nghĩ ngợi một hồi:

"Bị chốc đầu, chẳng phải là xấu lắm sao?"

Viên Thanh Miêu nghe vậy, òa lên khóc, quay đầu chạy về phòng, Tăng Ngọc Lan vội vã chạy theo dỗ dành.

Vu Xuân Miêu vùi mặt xuống bàn cười khúc khích, Tề Vinh thì không hiểu mình sai ở đâu, vẫn ăn ngon lành.

Tề Trung bất đắc dĩ, dưới gầm bàn đá đệ đệ một cái, nghiêm mặt:

"Tự gây họa còn không mau đi dỗ người ta?"

Tề Vinh ngơ ngác, Vu Xuân Miêu lúc này mới lau nước mắt vì cười, nói:

"Đây là chuyện tiểu tử kia tạm thời chưa hiểu được, huynh nên nói rõ."

Tề Trung rút đôi đũa khỏi tay đệ, nghiêm giọng:

"Trước mặt nữ nhi mà nói người ta xấu, không sợ làm người ta đau lòng sao? Mau đi xin lỗi!"

Tề Vinh đảo mắt, vỗ trán, cũng chạy ra ngoài.

"Thanh Miêu, xin lỗi muội, không phải huynh nói muội xấu, muội không xấu đâu." Tề Vinh đứng ngoài cửa phòng, gọi vọng vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!