Bữa trưa vừa dùng xong, cả nhà vừa mới đặt bát đũa xuống, chợt ngoài cổng vang lên tiếng đập cửa dồn dập như sấm.
"Trần Nhược Lan, mau ra đây! Xem con trai ngươi đánh con trai ta ra nông nỗi này! Mau ra đây cho ta một lời giải thích!" Một giọng nữ the thé, chát chúa vọng vào từ ngoài cổng.
Vu Xuân Miêu dùng mắt hỏi Tề Vinh, Tề Vinh đáp nhỏ:
"Là đại bá mẫu , bà ấy xưa nay nổi tiếng ngang ngược, chẳng ai dám dây vào."
Vu Xuân Miêu nghe vậy, khí phách dâng trào, vừa cầm lấy một khúc củi đốt lò định xông ra ngoài:
"Sợ gì chứ, tới thì cứ gặp, xem bà ta dám làm gì!"
Trần Nhược Lan giật mình, vội kéo nàng lại:
"Tiểu tổ tông, con lại định gây chuyện gì đó!"
Vu Xuân Miêu mặt mũi đầy vẻ chính nghĩa:
"Người ta đã tìm tới tận cửa, nào thể rụt đầu làm rùa? Hơn nữa, ai lại để người ngoài muốn mắng gì thì mắng!"
Nàng hoàn toàn quên mất hiện thân thể mình yếu ớt, sức lực chẳng còn như ngày trước.
Tề Vinh nhìn mà kinh ngạc:
Tẩu tẩu này, chẳng phải hơi liều lĩnh quá ư?
Tề Trung đứng bên, lặng lẽ gật đầu:
Hợp tính, hợp ý.
Trần Nhược Lan đảo mắt, nhắc nhở:
"Con đã quên lời dặn sáng nay rồi sao? Trước mặt người ngoài, mọi chuyện phải cẩn thận."
Vu Xuân Miêu như sực tỉnh, vỗ trán một cái:
"Phải, phải, may nhờ nương nhắc, nếu không lại hỏng việc!"
Nói xong nàng buông cây củi xuống, thôi không định liều mình ra nghênh chiến nữa.
Tề Trung chống gậy đứng dậy:
"Để ta ra, các người ở nhà chờ, không cần phải ra mặt."
Ngoài sân, tiếng gõ cửa càng lúc càng dồn dập, kèm theo tiếng mắng nhiếc:
"Mau mở cửa! Đánh người ta mà còn trốn tránh không dám đối mặt, tưởng trốn được mùng một trốn không được ngày rằm! Hôm nay không cho ta một lời rõ ràng, ta sẽ ở lì nhà ngươi không đi đâu!"
Tề Vinh đi theo Tề Trung ra mở cổng. Đại bá Tề Trường Sinh và đại bá mẫu Trương Quế Hoa dẫn theo Tề Bình mặt mũi bầm dập, cả nhà đứng chắn ngay trước sân, vẻ mặt dữ tợn.
Tề Bình vừa thấy Tề Vinh đã lập tức khóc oà lên:
"Phụ thân, nương, hôm nay hắn đè con xuống đất đánh, còn dám nói phụ thân bị heo rừng rượt cho vãi cả ra quần…"
Tề Trường Sinh nghe vậy liền vung tay tát vào đầu nhi tử:
"Việc ấy cũng để cho người ngoài biết ư? Ngươi nói ra thì được ích gì? Còn không nói rõ vì sao đánh nhau?"
Tề Bình ấm ức, nói lí nhí:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!