Chương 10: (Vô Đề)

Hai người vật nhau trên mặt đất, tóc tai rối bời, nhất thời khó phân thắng bại. Tề Bình mặt mày đỏ bừng, vừa giữ tóc đối phương, vừa quát lớn:

"Đại Câu! Nhị Câu! Mau xông lên!"

Hai tên Đại Câu, Nhị Câu nghe gọi liền muốn nhúng tay, song thấy hai người quấn lấy nhau thành một khối, căn bản không biết nên giúp ai, cũng sợ ra tay nhầm người, liền đứng nhìn chứ không dám tùy tiện chen vào.

Tề Vinh từ nhỏ đã hiếu động, đánh nhau không phải lần đầu, cảm thấy việc túm tóc cào cấu vốn là trò của nữ nhân, trong lòng không khỏi chán ghét. Hắn buông tay khỏi tóc Tề Bình, hai tay thoát ra, liền vung quyền nặng nề vào đôi mắt híp của đối phương.

Tề Bình đau điếng, ôm mắt lăn sang một bên, miệng kêu ai oái không dứt.

Tề Vinh nhân thế cưỡi lên người Tề Bình, hai nắm đ.ấ. m như mưa rào giáng xuống thân thể mập mạp kia, miệng cũng không ngừng quát:

"Ngươi còn dám làm càn!"

Tề Bình vừa bị đánh vừa liều mạng kêu cứu:

"Đại Câu, Nhị Câu, mau cứu ta!"

Hai tên kia thấy tình thế không ổn, định bước lên giúp, Tề Vinh liền quay đầu quát:

"Lúc đánh nhau thì gọi người, vậy khi ăn thịt heo, ngươi có nhớ tới bọn họ hay không?"

Hai tên kia sững người, bất giác liếc nhau, không biết nên làm thế nào.

Tề Vinh lại vung quyền, mỗi một quyền lại nói một câu:

"Cả con heo rừng, không chia cho ai một miếng. Chân heo, tai heo, lòng heo, đến cái đuôi cũng chẳng ai được ăn. Ngươi thực sự là tiểu nhân!"

Nghe đến đây, Đại Câu, Nhị Câu càng thêm tức tối. Nghĩ lại, nhà Tề Bình có cả một con heo rừng, vậy mà hai huynh đệ họ, không những không được chia phần, mà cả bữa cơm cũng chưa từng nếm thử miếng thịt.

Hai kẻ nọ liếc nhìn nhau, mặt mũi ủ dột, cuối cùng quay đầu bỏ đi, không buồn can thiệp nữa.

Thấy hai người kia vừa rời khỏi, Tề Vinh liền buông Tề Bình ra, đứng dậy phủi tay, nhấc chân đạp một cước vào m.ô.n. g hắn, lại lớn tiếng doạ nạt:

"Còn không mau cút đi? Lần sau còn dám đứng trước mặt ta nói bậy, cẩn thận ta đánh cho gãy hết răng!"

Tề Bình vừa lau nước mắt vừa ôm lấy mặt, nước mũi nước mắt tèm lem, hậm hực chạy về nhà, miệng còn không ngừng gào:

"Ngươi cứ đợi đó! Ta về méc phụ thân!"

Tề Vinh lắc lắc bàn tay đau nhức, trong lòng vô cùng sảng khoái.

Lúc này, Trần Nhược Lan cùng Vu Xuân Miêu vừa về tới, liền nhìn thấy Tề Bình mặt mày bầm dập, nước mắt ngắn dài, vừa khóc vừa chạy vụt qua mặt hai người.

Về nhà Vừa nhìn thấy mẫu thân, Tề Bình lập tức òa khóc lớn, gọi vọng vào nhà:

"Cha ơi, Tề Vinh đánh nhi tử…"

Vu Xuân Miêu nhìn cảnh ấy không khỏi kinh ngạc, Trần Nhược Lan cũng nhíu mày, song chỉ nói ngắn gọn:

"Về nhà rồi nói tiếp."

Bà vội vàng kéo tay con dâu, tăng nhanh bước chân trở về. Trong lòng Trần Nhược Lan không khỏi lo lắng, không biết tiểu nhi tử có bị thương tổn gì hay không. Đi đến gần nhà, thấy trong bếp ống khói bốc lên, Vu Xuân Miêu liền hỏi:

"Nương, ai đang nấu cơm vậy ạ?"

Trần Nhược Lan đáp ngay:

"Là Trung nhi thôi. Trong nhà giờ chỉ còn đại nhi tử biết nấu nướng, cũng nhờ phụ thân nó dạy bảo từ nhỏ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!