Đó là Trần Túc.
"Đứa nhỏ kia vậy mà là Trần Túc."
"Không phải nó được nhà giàu nhận về rồi sao, sao lại thành thế kia."
Tiếng bàn tán xôn xao của người dân xung quanh vang lên. Trần Vân lúc này mới bình tĩnh mà buông lõng hai tay đang ôm Trần Túc, bà nhìn những người đang chỉ trỏ mình rồi nhịn xuống tiếng nức nở mà nói:
"Vào nhà thôi, hai đứa cùng vào trong với mẹ."
Trần Túc gật đầu rồi được Vũ Hoàng Kính dìu vào trong nhà.
Ba người ngồi vào ghế gỗ cũ được để ở giữa nhà, ở giữa là bàn tròn gỗ. Trần Vân đi bếp lấy ấm trà ra sau đó rót cho hai người.
Trần Túc chờ bà ngồi vào ghế rồi mới mở miệng nói:
"Mẹ đây là chồng của con, Vũ Hoàng Kính."
Con chào mẹ.
Vũ Hoàng Kính phối hợp lên tiếng.
Trần Vân kinh hãi mở to hai mắt mà nhìn, bà không rõ tại sao đứa nhỏ ở với bà mười tám năm chỉ mới đi vài tháng lại đem về một người chồng.
Mặc dù khó hiểu cùng nghi hoặc nhưng bà không tỏ ra phản đối hay thái độ gì, dù sao thời đại hiện tại cũng có thể kết hôn với người cùng giới, kể cả người nghèo, cổ hủ như dân quê ở thôn làng như bà cũng cực kỳ rõ ràng về chuyện này.
Tuy ở thôn việc cùng giới tính kết hôn với nhau rất ít nhưng không phải không có, mà bà cũng không phải người chấp nhất chuyện sinh con nối dõi. Đối với Trần Vân chỉ cần con trai hạnh phúc bà liền có thể yên tâm rồi.
Tuy không phản đối chuyện này nhưng cuối cùng bà vẫn muốn hỏi mấy tháng qua Trần Túc sống như thế nào, tại sao lại ra nông nỗi này.
"Con gầy quá rồi. Thời gian qua chắc khổ sở phải không con."
Trần Vân mím môi, hai mắt rưng rưng nói.
"Mẹ cũng gầy quá, bệnh tình dạo này thế nào mẹ có thường xuyên đi tái khám không."
Trần Túc cũng lo lắng hỏi, bà thật sự quá gầy hai mắt cũng trũng sâu, cả người đều toát ra vẻ bệnh tật. Từ trong ký ức cậu biết được bệnh tình của bà không tốt, tuy thời gian trước không tái phát nhưng nữa tháng đều phải đi khám một lần.
Trần Vân nhìn cậu đôi môi run rẩy nhưng cuối cùng mỉm cười trả lời:
"Có, có tháng nào mẹ cũng đi. Con đừng lo lắng mẹ còn muốn gặp lại con mà..."
Nói xong bà không khống chế được mà rơi từng giọt nước mắt. Không phải đau lòng, không phải khổ sở mà đây là những giọt nước mắt hạnh phúc, bà cứ tưởng sẽ không còn gặp lại cậu nữa nhưng không cuối cùng bà vẫn gặp lại đứa con trai yêu quý của mình cho dù cậu không phải con ruột của bà di nữa.
Trần Túc thấy bà khóc liền vội vàng trêu chọc bà để bà vui vẻ hơn:
"Mẹ, mẹ xem con chỉ rời đi vài tháng liền cho mẹ người con trai thứ hai nè. Thấy con giỏi không."
"Giỏi giỏi, con trai mẹ là giỏi nhất."
Trần Vân bị cậu chọc cười liền gật đầu hùa theo cậu sau đó nhìn Vũ Hoàng Kính hỏi:
"Con là người ở đâu, cha mẹ làm việc gì."
Vũ Hoàng Kính cũng không giấu giếm mà trả lời:
"Con là người ở thôn Khê Tú, cha mẹ con không còn hiện tại chỉ còn mình con thôi ạ."
Đứa nhỏ ngoan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!