Đoàn xe mỗi ngày đi được bao nhiêu đường đều có kế hoạch, nếu có trấn nhỏ tự nhiên sẽ tìm khách điếm nghỉ ngơi, nếu không có, cũng sẽ tìm trước nơi thích hợp dựng doanh trại.
Dù tuyến đường này là lần đầu tiên đoàn xe đi, đều đã tìm người dẫn đường, tìm bản đồ để quy hoạch tuyến đường.
Đêm nay chính là nghỉ ngơi ở nơi hoang dã, một bộ phận thị vệ dựng lều một bộ phận chuẩn bị cơm tối, Vương thúc đang sắp xếp người canh đêm tối nay.
Vì chuyện buổi chiều, Tô Niệm lúc này ỉu xìu, ngay cả đôi môi hồng hào cũng mất đi màu máu, chỉ là nàng cố ý tránh mặt người khác, ngay cả cơm tối cũng dùng trong lều.
Lúc Tô Diệu trở về, liền thấy Tô Niệm đang khoanh chân hai tay chống má nhìn ngọn nến ngẩn người, nghe thấy động tĩnh mới quay đầu nhìn hắn: "Đỡ hơn chưa?"
Tô Niệm đổi tư thế ngồi: "Đỡ hơn nhiều rồi."
Tô Diệu bưng thuốc từ trong hộp đựng thức ăn ra nhưng không lập tức đưa cho Tô Niệm, mà mình hơi nhấp một ngụm, xác định không có hại cho Tô Niệm mới đưa thuốc cho nàng: "Uống lúc còn nóng."
Lúc này Tô Niệm mới phản ứng lại ca ca đang thử thuốc cho nàng: "Ca, không..."
Tô Diệu vỗ đầu Tô Niệm: "Gặp chuyện gì cũng cẩn thận một chút không phải chuyện xấu, sau này muội ở bên ngoài một mình, cũng phải như vậy biết không?"
Tô Niệm sờ đầu, ngoan ngoãn đáp lời, nàng luôn cảm thấy ca nàng coi nàng như chuột đất vậy, hễ tí lại vỗ vỗ, cúi đầu thổi thổi uống một ngụm thuốc, lại phát hiện không hề đắng chút nào, lúc uống xuống giống như gặp được mưa móc lâu ngày vậy.
Tô Diệu hỏi: "Vừa rồi muội đang nghĩ gì vậy?"
Tô Niệm đã uống hơn nửa bát thuốc: "Đang nghĩ về Thiên Tinh Môn."
Tô Diệu có chút kinh ngạc.
Tô Niệm uống cạn thuốc, rất chú trọng dùng khăn tay lau miệng: "Ca, rảnh rỗi ca kể kỹ cho muội chuyện về Thiên Tinh Môn đi."
Tô Diệu đáp lời, thu dọn bát thuốc: "Đợi ca trở về sẽ nói với muội."
Tô Niệm ừ một tiếng, đợi ca ca xách hộp đựng thức ăn ra ngoài, nàng bắt đầu hồi tưởng chuyện về Thiên Tinh Môn, vì quyển sách nàng xem lấy Tô Diệu làm nhân vật chính, mà môn phái Tô Diệu vào là Ẩn Nguyệt Môn, câu chuyện chủ yếu kể về chuyện Ẩn Nguyệt Môn, Thiên Tinh Môn chỉ hơi nhắc tới, nhưng Tô Niệm nhớ Thiên Tinh Môn có một vị đại sư huynh kinh tài tuyệt diễm, hình như còn từng giao thủ với ca nàng, hẹn cùng nhau đi bí cảnh, đáng tiếc sau này ca nàng xảy ra chuyện, vị đại sư huynh này thế nào trong sách không nhắc tới nữa. Ngoài ra, Tô Niệm chỉ biết Thiên Tinh Môn chia làm năm phong, những chuyện khác thì không biết nhiều, Ẩn Nguyệt Môn thì biết nhiều hơn một chút, hình như không ít sư tỷ sư muội trong Ẩn Nguyệt Môn thích ca nàng, còn có rất nhiều sư huynh sư đệ coi ca nàng là cái gai trong mắt, đương nhiên cũng có người có quan hệ tốt với ca nàng.
Trong những người thích ca nàng, có một người bối cảnh rất lợi hại, hình như ca nàng có thể trốn thoát thành công, cũng không thể tách rời sự giúp đỡ của người này.
Tô Niệm nghĩ một vòng, chỉ cảm thấy quan hệ phức tạp, chỉ nhớ Ẩn Nguyệt Môn rất coi trọng linh căn, đãi ngộ của thiên linh căn rất tốt, có thể trực tiếp vào nội môn được trưởng lão nhận làm đồ đệ, đãi ngộ của đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn khác nhau một trời một vực.
Tô Diệu xách nước nóng vào, thúc giục: "Đến rửa mặt đi."
Tô Niệm bò dậy, chạy tới, lều này là đoàn xe cung cấp, lớn hơn lều của họ một chút, nhưng không thoải mái bằng lều nhỏ của họ, dù sao lều nhỏ là ca nàng chuẩn bị kỹ càng, không chỉ có tụ linh trận còn có thể giữ ấm: "Ca, ca rửa trước đi."
Tô Diệu giúp muội muội pha nước xong, liền lấy phù tụ linh ra bố trí lều: "Ca rửa xong bên ngoài rồi."
Lúc này Tô Niệm mới giẫm lên ghế đẩu nhỏ: "Ca, phù tụ linh không sao chứ ạ?"
Dù sao có phù tụ linh ở đó, tương đương tập trung linh khí xung quanh ở đây càng nhiều càng nhanh, trong đoàn xe có tu sĩ, lều của họ sử dụng rất dễ bị người ta chú ý.
Tô Diệu giải thích: "Chỉ là phù tụ linh cấp thấp, vừa rồi ta cũng chào hỏi Vương thúc họ, chia cho họ mấy tấm."
Tô Niệm gật đầu, không nói gì nữa ngoan ngoãn rửa mặt, chỉ cần qua mặt là được.
Rất nhanh Tô Diệu đã bố trí xong lều, vì là phù tụ linh cấp thấp, hiệu quả không rõ ràng lắm, chỉ là họ không thể lộ ra chuyện ngọc bội trữ vật, dù sao tu sĩ cấp thấp bình thường dùng đều là túi trữ vật cấp thấp nhất, ngọc bội trữ vật loại bảo bối này ở hạ lục giới cũng hiếm thấy, mang ra quá chói mắt không nói, còn dễ lộ thân phận.
Đợi Tô Niệm rửa mặt xong, Tô Diệu cũng thu dọn lều xong: "Muội thay quần áo, ca lát nữa quay lại."
Tô Niệm có chút ngại ngùng nhìn ca nàng ra ngoài đổ nước, nàng cảm thấy mình bây giờ thật sự giống như ký sinh trùng vậy, chuyện gì cũng cần ca nàng chăm sóc, Tô Niệm thở dài, lại nhéo nhéo tay chân ngắn ngủn của mình: "Phải mau chóng lớn lên mới được!"
Lúc Tô Diệu vào, Tô Niệm đã thay quần áo chui vào trong chăn rồi, tuy hai người họ ở chung một lều, giường lại tách ra, ở giữa còn có một tấm màn, Tô Diệu kéo tấm màn lại mới cởi quần áo nằm xuống: "Thiên Tinh Môn trong môn chia làm năm phong, trong đó Thiên Hồng Phong chủ tu kiếm tu và thể tu, giao tiếp với bên ngoài chủ yếu dựa vào Mê Nguyệt Phong, Ngự Linh Phong tính là bình hòa nhất cũng đặc biệt nhất, lấy nuôi linh thú, linh thực làm chủ, người phong này giỏi tìm kiếm thiên tài địa bảo, Ngự Linh Phong cũng là có nhân duyên tốt nhất trong Thiên Tinh Môn."
Tô Niệm ôm búp bê trong lòng, nghiêng người đối diện tấm màn hỏi: "Vì sao nói họ đặc biệt nhất?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!