Dù mới chỉ đầu đông, thôn Tiên Duyên đã phủ đầy tuyết trắng sau một đêm bão tuyết.
Dù đã sống ở đây ba năm, Tô Niệm vẫn không thể thích nghi với thời tiết thay đổi đột ngột này.
Nàng mặc một chiếc áo bông dày cộm, đội mũ lông thỏ, che kín cả tai, đi đôi ủng lông cao đến cẳng chân, hai tay giấu trong tay áo, chân dậm liên tục vì lạnh.
Khi Trương bà tử đến, bà thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Tô Niệm đỏ ửng vì lạnh, đang ngóng về phía đầu thôn, thỉnh thoảng lại hít hà, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Bà bước nhanh đến xoa mặt Tô Niệm: "Nha đầu lại đợi ca ca về à?" Tô Niệm gật đầu, dụi mặt vào bàn tay ấm áp của Trương bà tử, mới nói: "Ca ca sắp về rồi ạ."
Trương bà tử chỉ mặc một chiếc áo bông mỏng, tay xách một giỏ tre: "Đi thôi, bà dẫn con vào nhà đợi, đừng để bị lạnh, ca con sẽ xót ruột đấy."
Tô Niệm lấy chiếc lò sưởi nhỏ ra cho Trương bà tử xem, nhỏ giọng biện minh: "Con tính giờ rồi, ca ca sắp về rồi ạ." Trương bà tử vỗ vỗ mũ nàng, một tay bế nàng lên đi về phía sân nhà sau: "Vào nhà đợi cũng thế thôi."
Tô Niệm vội nói: "Bà ơi con tự đi được, đừng để bà mệt." Trương bà tử một tay bế Tô Niệm, một tay xách giỏ, đi lại rất nhẹ nhàng: "Chút cân nặng này còn chưa bằng một con heo con đâu."
Vào đến nhà, Trương bà tử mới đặt Tô Niệm xuống, lấy một nắm đậu phộng rang từ trong giỏ nhét vào tay nàng, nhanh tay lẹ chân nhóm lò than trong nhà: "Đợi trong nhà ấm lên rồi mới cởi áo, đừng để bị cảm lạnh." Tô Niệm đút đậu phộng vào túi, bê hai chiếc ghế đẩu đến ngồi cạnh Trương bà tử.
Nàng vốn nhỏ tuổi, lại gầy gò, lúc này mặc áo bông dày cộm ngoan ngoãn bóc đậu phộng ăn, trông như một con thú con lông xù thu mình lại: "Bà ơi kể cho con nghe chuyện về tiên nhân đi mà."
Trương bà tử đợi trong nhà ấm lên mới cho nàng cởi áo khoác và mũ, dùng que lật lật mấy củ khoai lang trong lò than: "Thôn Tiên Duyên của chúng ta từng có tiên nhân đó, tiên nhân vung tay một cái là lúa trong ruộng chín hết, trên cây cũng đầy quả..."
Tô Niệm không tin có tiên nhân, nhưng lại thích nghe Trương bà tử kể chuyện, hơn nữa nàng cũng muốn thông qua những câu chuyện thần thoại này để tìm hiểu về thế giới này. Thật ra Tô Niệm có một bí mật, nàng không phải người của thế giới này. Nàng rõ ràng đã cùng những người kia đồng quy vu tận, lúc mở mắt ra lại biến thành một đứa bé sơ sinh được người ta bế đi trốn.
Tô Niệm cảm thấy mình có lẽ không có duyên với cha mẹ, kiếp trước lớn lên ở cô nhi viện không có cha mẹ, kiếp này vừa sinh ra đã mất cha mẹ, chỉ còn ca ca nương tựa lẫn nhau.
Nhưng nàng cũng không thấy mình đáng thương, dù là thầy cô ở cô nhi viện kiếp trước hay ca ca ở kiếp này đều đối xử với nàng rất tốt.
Quan trọng nhất là nàng cũng không mặt dày đến mức yên tâm để một thiếu niên nhỏ tuổi nuôi mình, nên nàng phải nghĩ cách kiếm tiền, tốt nhất là có thể sớm kiếm đủ tiền để đưa ca ca đi học tư thục, dù không tham gia khoa cử, đọc sách nhiều cũng không có gì sai, hơn nữa bọn họ còn có kẻ thù, dù là để tự bảo vệ hay báo thù, cũng phải có chút bản lĩnh.
Trương bà tử đột nhiên nói: "Biết đâu ca con có tiên duyên, đợi lần sau..." Lời còn chưa dứt, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một thiếu niên khoảng mười ba mười bốn tuổi mặc áo quần mỏng manh đứng ở cửa, ngây người nhìn cục bông nhỏ xíu đang ngồi bên cạnh lò than.
Tô Niệm vừa nhìn thấy thiếu niên đã bật dậy chạy đến, giọng nói lanh lảnh như chim sẻ: "Ca! Ca về rồi!"
Thiếu niên đỏ hoe mắt, cúi người bế Tô Niệm lên: "Nha đầu... muội muội." Tô Niệm thấy kỳ lạ, ngoan ngoãn vòng tay ôm cổ thiếu niên, nhỏ giọng nói: "Ca, sao vậy? Không tìm được con mồi à? Không sao đâu, nhà mình còn thịt muối mà."
Thiếu niên không nói nên lời, muội muội của hắn còn sống, không vì sơ suất của hắn mà chết, cũng không vì cứu hắn mà hồn phi phách tán, muội muội của hắn còn có cơ hội lớn lên... Trương bà tử nhíu mày hỏi: "Diệu ca, có ai ăn h.i.ế. p con à? Nói với bà, bà chống lưng cho con."
Tô Diệu ôm chặt muội muội, nhìn người phụ nữ đang nói chuyện: "Trương bà bà, không ai ăn h.i.ế. p con cả." Vừa nói ra khỏi miệng, Tô Diệu mới phát hiện dù cách mấy trăm năm, hắn cũng không thể quên được những người trong thôn này, chỉ cần liếc mắt một cái là hắn có thể nhớ ra hết.
Trương bà tử có chút lo lắng, nhưng thấy Tô Diệu không muốn nói, liền thở dài không hỏi nữa. Không giống Tô Niệm, Tô Diệu đã có thể gánh vác cả gia đình, bà không tiện can thiệp quá nhiều: "Có chuyện gì thì nhớ nói với bà, nha đầu này vừa ở ngoài đợi con bị bà bế vào nhà, khoai lang phải nướng thêm một lúc nữa mới ăn được, nếu hai đứa không kịp nấu cơm thì đến nhà bà ăn."
Tô Diệu gật đầu lắng nghe một cách nghiêm túc, không hề tỏ ra mất kiên nhẫn. Sau khi mọi người trong thôn bị hại, không còn ai quan tâm đến việc hắn có lạnh hay đói hay không nữa. Mãi đến khi tiễn Trương bà tử ra khỏi cửa, Tô Diệu vẫn không buông muội muội ra.
Tô Niệm ngoan ngoãn được ôm, đợi trong nhà chỉ còn lại hai anh em, nàng mới nhỏ giọng hỏi: "Ca ca, có chuyện gì xảy ra sao?"
Tô Diệu nhìn căn nhà đơn sơ nhưng ấm cúng trước mắt, ngửi thấy mùi khoai lang nướng: "Không có gì, sẽ không có chuyện gì đâu." Hắn sẽ không để muội muội và mọi người trong thôn gặp chuyện không may nữa.
Tô Niệm cảm thấy lời ca ca nói có chút kỳ lạ, nhưng chưa kịp hỏi thêm, đã nghe thấy tiếng bụng Tô Diệu kêu ùng ục, nàng vội vàng lấy đậu phộng đã bóc sẵn trong túi nhét vào miệng Tô Diệu: "Ca, chúng ta ăn cơm trước đi."
Thân thể Tô Diệu cứng đờ, không khỏi có chút xấu hổ, hắn quên mất rằng mình bây giờ vẫn chưa thể tích cốc, lập tức ôm muội muội đi về phía nhà bếp: "Ca nấu cơm cho muội ăn."
Tô Niệm động đậy chân, yêu cầu: "Ca ca, muội tự đi được mà."
Vào bếp rồi Tô Diệu mới đặt muội muội xuống, nói: "Muội đợi ca một lát."
Tô Niệm: "Vâng ạ."
Tô Diệu vừa bước ra khỏi cửa bếp, lại cảm thấy không yên tâm, quay người bế muội muội lên đi về phía phòng khách.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!