Hạ Hàn đeo kính râm, cửa hàng này cũng không nhiều người lắm nên không có ai nhận ra anh. Vì Hạ Hàn ở gần đây nên Trình Bình mới gọi điện thoại cho anh.
Hạ Hàn bảo tài xế đưa Trình Bình về nhà, rồi anh nhanh chóng chạy đến chỗ khác.
Đến mức cô gái được Trình Bình nhắc tới, Hạ Hàn cũng không để trong lòng.
Hôm nay Diệp Phạm không có suất diễn, vừa đúng cho Diệp Phạm thời gian để dạy bảo bảo đi xe.
Hôm qua Diệp Phạm mua xe trẻ em cũng rất nhanh được giao đến, cô mặc một bộ quần áo đơn giản, áo T
-shirt màu trắng với quần jean rồi chuẩn bị ra cửa.
Diệp Phạm không dắt con trai ra khỏi nhà mà cô cầm vật dụng Diệp Đạc cần dùng đến, kiểm tra nhiều lần xem còn thiếu gì không.
Diệp Đạc ngồi ở mép giường, nhìn Diệp Phạm đi tới đi lui, bé đung đưa đôi chân: "Mẹ?"
Nghe thấy giọng bảo bảo, Diệp Phạm đi đến.
Diệp Phạm ngồi xổm bên cạnh mép giường, cô xoa mặt mập mạp của bảo bảo: "Mẹ muốn dẫn con ra ngoài chơi."
Diệp Đạc cười khanh khách, vỗ tay nhỏ đến hưng phấn: "Ra ngoài chơi, ra ngoài chơi."
Nói như vậy thì hôm nay mẹ sẽ luôn ở cạnh bé rồi.
Diệp Phạm hôn lên mặt mập mạp của Diệp Đạc một cái, cô khóa túi xách, ôm bảo bảo chuẩn bị ra ngoài.
Diệp Phạm nhìn Lý mẹ từ phòng bếp đi ra, cười nói.
"Lý mẹ, mọi ngày dì chăm sóc bảo bảo vất vả, hôm nay thì nghỉ một ngày đi."
Advertisement / Quảng cáo
Lúc Diệp Phạm đóng phim không ở nhà, Lý mẹ chăm sóc Đô Đô rất tốt, thay cô lo liệu rất nhiều.
Lý mẹ còn nghĩ thừa dịp Diệp Phạm không ở nhà mà quét tước phòng ngủ một lần. Nhưng dưới sự kiên trì của Diệp Phạm, Lý mẹ cũng đành nghỉ ngơi.
Thời tiết hôm nay không tệ, mặt trời bị che khuất sau tầng mây, thỉnh thoảng mới có ánh mặt trời chiếu xuống. Da bảo bảo cũng sẽ không bị cháy nắng trong thời tiết này.
Huống chi, địa điểm công viên Diệp Phạm chọn ở gần tiểu khu, xảy ra chuyện gì cũng kịp thời về nhà được.
Đô Đô chưa từng ngồi trên xe, bé đối với xe hứng thú rất lớn, mông vừa đặt lên yên xe thì đã không nỡ rời ra.
Diệp Phạm mở chân đạp bánh trước ra, để Đô Đô tùy ý đạp xe.
Đô Đô ở nhà đã lâu, vừa ra bên ngoài thì quậy đến hăng say, đồng thời khi bé đang chơi nhất định phải thấy Diệp Phạm, nếu không bé sẽ không có cảm giác an toàn.
Diệp Phạm đi theo sau Đô Đô, để bé quay đầu lại có thể nhìn thấy mình.
Trong suốt quá trình này, Diệp Phạm không khỏi tự thức tỉnh, cô xem ra không cho con trai đủ sự yêu thương.
Cô chưa từng làm mẹ ai. Nhưng cô tin tưởng mình sẽ cố gắng trở thành một người mẹ tốt nhất.
Bên cạnh công viên có công viên giải trí nhỏ, người dân gần đây thường xuyên dắt con tới chơi.
"Đây là con trai cô sao?" Người nói chuyện là một người mẹ dẫn theo con mình giống cô, con cô ấy và Đô Đô không giống nhau, quản không được, lộn xộn khắp nơi, cô ấy chỉ hận không thể trực tiếp buộc vào bên người.
Con cô lại không buông tay, con nhà người ta có ai lại hấp ta hấp tấp theo sát mẹ mình đâu.
Diệp Phạm mỉm cười: "Bởi vì công việc của em bận rộn, không có thời gian bên cạnh con nên bé khá dính em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!