Quả nhiên, nhân viên cửa hàng mặt đã đen đến cực điểm: "Xin lỗi, mấy thẻ tín dụng này đều không còn dùng được nữa."
Nhiếp Vi Như coi trọng nhất là sĩ diện, cảnh tượng trước mắt đã đủ khiến bà ta rất khó lòng chịu đựng được. Huống chi vừa rồi trong tiệm đã có không ít khách hàng.
Bây giờ họ đều nhìn bà ta giống như người tấu hài, làm bà ta càng bực bội.
Nhiếp Vi Như quay đầu nhìn về phía Diệp Phạm, tức giận nói: "Mấy thẻ tín dụng này đều là của mày, đột nhiên không hoạt động mày như thế nào lại không biết hả."
Nhiếp Vi Như trong lòng đã nghi ngờ Diệp Phạm, Diệp Phạm không phải con gái ruột của bà ta, bà ta cũng nuôi nó nhiều năm như vậy.
Hiện tại thế mà bởi vì Diệp Phạm mà khiến bà ta phải khó xử như thế này.
Nhiếp Vi Như còn ra hiệu bảo Diệp Phạm trả tiền đống quần áo bà ta mua.
Diệp Phạm trong lòng cười lạnh, trên mặt lại hết sức bình tĩnh.
"Mẹ, mấy thẻ tín dụng này con lại chưa từng có dùng qua, đều ở chỗ mẹ, con cũng không biết vì sao chúng lại không hoạt động được nữa."
Diệp Phạm lại nói tiếp: "Vả lại tiền con kiếm được đều lập tức gửi vào thẻ ngân hàng cho mẹ trước tiên, bây giờ không có nhiều tiền như vậy."
Advertisement / Quảng cáo
Nhiếp Vi Như đang muốn nói thì bị lời của Diệp Phạm chặn lại, ngẹn ứ trong cổ họng, đối mặt với người khác chỉ trỏ mình, bà ta lại không thể phản bác được một câu bởi vì Diệp Phạm nói không có một câu nào là lời nói dối.
Nhiếp Vi Như cảm giác sự tình đã vượt xa khỏi sự khống chế của mình.
Vừa rồi lúc Nhiếp Vi Như thay quần áo vô ý khiến phấn nền trên mặt cọ phải một vài bộ quần áo, bà ta nghĩ vốn dĩ thì bà ta cũng sẽ mua, cũng không quan tâm, bây giờ thật sự là đâm lao phải theo lao(1), cưỡi lên lưng hổ thì khó xuống(2).
(1)Đâm lao phải theo lao: biết mình sai nhưng vẫn phải làm theo cái sai của mình đến cùng
(2)Cưỡi lên lưng hổ thì khó xuống (Kỵ hổ nan hạ): ý chỉ một người bị mắc kẹt trong hoàn cảnh khó khăn mà không có lối ra
Nhiếp Vi Như chỉ có thể lấy ra thẻ tín dụng của mình, bà ta vẫn luôn dùng tiền của Diệp Phạm, thẻ của mình từ trước đến giờ thì lại chưa bao giờ sử dụng dù chỉ là một lần.
Diệp Phạm khóe miệng nhếch lên thành nụ cười trào phúng. Nhiếp Vi Như rốt cuộc cũng có ngày phải trả tiền bằng tiền của mình, lúc bà ta bóc lột nguyên chủ, chắc chắn cũng không nghĩ tới mình sẽ có một ngày như vậy.
"Dùng thẻ này đi." Nhiếp Vi Như trên mặt âm trầm, đưa thẻ tín dụng trên tay.
Nhân viên cửa hàng tay mắt lanh lẹ tiếp nhận, vừa rồi từ cuộc nói chuyện của Diệp Phạm cùng Nhiếp Vi Như, cô ấy ít nhiều cũng hiểu được quan hệ của hai người.
Không chờ Nhiếp Vi Như đổi ý, cô ấy đã nhanh chóng nom hóa đơn, quét thẻ tín dụng.
Nhiếp Vi Như nhìn hóa đơn trong tay, chỉ cảm thấy tim như thắt lại, bà ta nhìn thoáng qua Diệp Phạm, sắc mặt càng thêm khó coi, Diệp Phạm thật là một kẻ gieo tai họa.
Diệp Phạm cũng không đem phản ứng của Nhiếp Vi Như đặt trong lòng.
Nhiếp Vi Như vốn không thích cô, cô cần gì phải chào đón Nhiếp Vi Như.
Nhiếp Vi Như mất trắng nhiều tiền như vậy, tâm trạng không thể tốt được, suốt cả một đường đi cũng không muốn nói chuyện với Diệp Phạm.
Bà ta biết Diệp Phạm từ nhỏ luôn khát vọng thân tình, nếu bà ta lạnh nhạt với Diệp Phạm, Diệp Phạm chắc chắn sẽ đem mình dính sát vào bà ta.
Diệp Phạm nếu biết được suy nghĩ của Nhiếp Vi Như, khẳng định sẽ châm chọc mà mở miệng cho bà ta ba chữ, nghĩ quá nhiều.
Cô vốn không phải là nguyên chủ, sẽ không cùng Nhiếp Vi Như giả vờ giả vịt.
Diệp Phạm trực tiếp nói với Nhiếp Vi Như mình còn có việc, lập tức đón taxi đi luôn.
Cuối cùng chỉ còn lại Nhiếp Vi Như tay cầm theo cái túi, nghiến răng nghiến lợi đứng ở ven đường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!