Nhạc Thược đã tới phòng trang điểm từ lâu. Trong phòng không có ai, cô ta là người đầu tiên đến.
Nhạc Thược mặc một bộ sườn xám màu xanh ngọc mang chút phong thái hoàng tộc.
Cô ta chọn nó không chỉ vì nó đẹp mà còn bởi vì Diệp Phạm.
Nhạc Thược đã nhìn thấy Diệp Phạm mặc sườn xám trong « Ẩn núp bến Thượng Hải ». Khi ấy, cô không thể không thừa nhận rằng Diệp Phạm thực sự rất đẹp.
Vì vậy, khi Nhạc Thược nhìn thấy bộ sườn xám này trong phòng, cô đã lấy nó mà không thèm suy nghĩ gì.
Diệp Phạm có thể mặc đẹp, tại sao cô lại không?
Nhạc Thược rất tự tin rằng lần này mình chắc chắn có thể lấy được điểm cao.
Nhạc Thược không hề hay biết gì, mặc dù cô luôn cho rằng mình tốt hơn Diệp Phạm nhưng lại vô thức bắt chước giống Diệp Phạm.
Và cô cũng quên mất, ngay cả những bộ quần áo đẹp nhất cũng cần có khí chất phù hợp, cô mãi mãi sẽ không bao giờ nhận ra điều này.
Một lát sau, những người khác cũng bắt đầu đến.
Thời gian quy định sắp hết, Tề Thuật vào phòng, mở miệng nói: "Mọi người còn hai phút."
Anh nhìn lướt qua cả phòng, trong này có rất nhiều người.
Tề Thuật nhìn qua, chân mày cau lại, tất cả mọi người đều ở đây chỉ trừ một người.
Diệp Phạm.
Tề Thuật nhìn về phía cửa, không có ai.
Diệp Phạm còn chưa tới.
Nhạc Thược nghe được chỉ còn hai phút nữa, cô nhìn quanh không thấy Diệp Phạm đâu.
Cô nhớ khi nãy lúc mình đã chọn quần áo xong thì Diệp Phạm mới đi tới.
Nhạc Thược nhếch môi cười, trong thời gian ngắn như vậy làm sao Diệp Phạm có thể đến kịp.
Tề Thuật lại nhìn đồng hồ: "Còn một phút nữa."
Nếu trong vòng một phút mà Diệp Phạm vẫn chưa tới thì đồng nghĩa với việc cô ta trực tiếp bị loại và không thể tham gia vòng tiếp theo.
Cơ hội này không thể lãng phí được.
Nụ cười trên mặt Nhạc Thược ngày càng lớn, trái ngược hoàn toàn với vẻ lo lắng của Tống Mạn.
Tại sao Diệp Phạm vẫn chưa tới, thời gian sắp hết rồi.
Chợt ngoài cửa xuất hiện một bóng người, tất cả mọi người đều nhìn ra.
Dưới bóng đèn, một người đi tới, bóng lưng thẳng tắp, gương mặt đầy lạnh lùng.
Mọi người đều nhận ra đây là Diệp Phạm.
Diệp Phạm tới vào phút chót, cô thở phảo nhẹ nhõm.
"Xin lỗi tôi tới trễ."
Khi Diệp Phạm tới gần, mọi người mới có thể thấy rõ bộ quần áo mà cô đang mặc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!