Edit: Heo
Hạ Hàn khẽ cười một tiếng bởi câu trả lời của Diệp Phạm.
Mặc dù cách qua màn hình điện thoại, Diệp Phạm không thể nhìn thấy được biểu cảm của anh nhưng vẫn có thể hình dung ra được.
Diệp Phạm quả thật không biết, quyết định này của mình là tốt hay xấu nữa.
Đô Đô nghe được câu trả lời của Diệp Phạm lập tức cười tươi.
Bé ôm cổ Diệp Phạm, hôn một cái thật vang.
"A a a, mẹ tuyệt vời nhất!"
Đô Đô từ trên đùi của Diệp Phàm trượt xuống, bước từng bước chân nhỏ ngắn của mình chạy tới chạy lui ở trong phòng vẻ mặt đầy hưng phấn.
Bé cứ chạy vòng vòng ở trong phòng, vui mừng đến không nhịn được.
Một lát sau, Đô Đô lại chạy đến trước mặt của Diệp Phạm.
Bé giơ bàn tay bé xíu của mình đến trước mặt Diệp Phạm.
"Mẹ, chúng ta ngoéo tay đi, như thế thì mẹ sẽ không đổi ý nữa."
Diệp Phạm đành vươn tay ra, ngoéo tay với Đô Đô.
Đô Đô gối đầu trên đùi Diệp Phạm rồi nói chuyện với điện thoại trên tay cô.
"Vậy chú Hạ thì sao? Chú cũng phải nhớ ngoéo tay với Đô Đô."
Lúc đối diện với Đô Đô, giọng điệu của Hạ Hàn vẫn luôn rất dịu dàng, khác xa với tính cách lạnh lẽo ngày thường.
"Chú nhất định sẽ thường xuyên tới chơi cùng với Đô Đô."
Mặc dù Hạ Hàn hứa như vậy chỉ để dỗ bé vui, nhưng tâm trạng của Diệp Phạm không cách nào tốt lên được.
Hạ Hàn cuối cùng muồn gì. Anh ta đến mấy lần thì coi như xong, còn muốn đến rất nhiều lần?
Diệp Phạm khó chịu không nhịn được nâng trán. Sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?
Đô Đô còn đang ở bên cạnh cô, ríu ra ríu rít nói chuyện với Hạ Hàn.
Cô quả thật không biết Hạ Hàn lấy kiên nhẫn ở đâu mà có thể nói chuyện với một đứa bé lâu như thế.
Cho dù Đô Đô có nói gì thì Hạ Hàn vẫn đáp lại một cách tự nhiên.
Diệp Phạm cảm thấy không thể để mọi chuyện tiếp tục nữa, lập tức đưa điện thoại ra xa.
"Cục cưng, cũng đã trễ rồi, chắc chú cũng buồn ngủ rồi."
Đô Đô nghe vậy thì quệt miệng, cảm thấy có chút không vui, bé đã rất lâu không được gặp chú bé còn muốn nói chuyện với chú.
Diệp Phạm nhìn Đô Đô có chút không nỡ nhưng vẫn hướng về phía điện thoại nói.
"Hạ tiên sinh, thời gian cũng đã trễ rồi. Tôi nghĩ chắc anh cũng muốn nghỉ ngơi nên sẽ không làm phiền anh nữa."
Mặc dù Đô Đô không nghe được lời của Diệp Phạm có ý gì, nhưng mà Hạ Hàn thì khác, anh có thể nghe hiểu.
Chân mày anh cau lại, hiểu rõ cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!