Edit: Heo
Diệp Phạm nháy mắt giật mình, cô phát hiện Hạ Hạn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô.
Cô ép mình tỉnh táo, cố gắng không để Hạ Hàn biết được sự khác thường của cô.
Giờ phút này, Hạ Hàn đứng ở cửa ra vào, anh mặc một cái áo sơmi màu đen, nút tay áo mở ra tùy ý xắn lên, làm lộ ra cánh tay thon gầy.
Anh chỉ bình tĩnh đứng ở đó, đã khiến Diệp Phạm cảm thấy áp lực.
Ở nơi mà người khác không nhìn thấy, Diệp Phạm siết chặt tay.
Cô cố gắng nở nụ cười, lạnh nhạt gật đầu một cái.
Xong rồi cô quay người đi.
Đô Đô còn đang một mặt mừng rỡ nhìn Hạ Hàn, Diệp Phạm nhíu mày.
Diệp Phạm đưa tay ôm chặt Đô Đô vào lòng.
Cô cố tình không muốn để Hạ Hàn thấy mặt của Đô Đô.
Diệp Phạm luôn nhắc nhở bản thân nhất định phải khiến Hạ Hàn cảm nhận được sự tránh né của mình. Cô không muốn để anh phát hiện ra đứa con của mình chứ không phải vì Đô Đô có quan hệ với Hạ Hàn.
Cô nhất định không thể bị phát hiện.
Cơ thể nhỏ nhắc của Đô Đô xoay tới xoay lui trong ngực Diệp Phạm. Bé chui ra khỏi ngực cô.
Đô Đô nhô cái đầu xù ra, bé nhìn về phía Hạ Hàn.
"Chú!"
Đô Đô kêu một tiếng.
Diệp Phạm biết không thể biểu hiện được quá rõ ràng, cô buông tay thả Đô Đô ra.
Đô Đô lập tức chạy tới trước mặt Hạ Hàn.
Đô Đô ngửa đầu, bé cầm lấy tay anh kéo tới chỗ Diệp Phạm.
"Chú, đây chính là mẹ của con."
Đô Đô cảm thấy mẹ cái gì cũng tốt, tự nhiên muốn khoe mẹ của mình cho mọi người đều biết.
"Có phải mẹ con rất đẹp không?"
Đô Đô luôn đợi câu trả lời của Hạ Hàn, bé rất thích mẹ, cũng muốn mọi người đều cảm thấy mẹ rất đẹp.
Lúc này, Diệp Phạm đã đứng lên, cô đứng trước mặt Hạ Hàn.
Ánh mắt của cô đã khôi phục hoàn toàn.
Gương mặt cô lạnh nhạt, không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào khác.
Hạ Hàn vẫn luôn chú ý mọi hành động của Diệp Phạm. Đáy mắt anh hiện lên ý cười.
Anh rõ ràng là đang trả lời câu hỏi của Đô Đô, nhưng mắt lại nhìn về Diệp Phạm.
"Rất đẹp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!