Đô Đô đi theo Diệp Phạm, sờ lên bụng bự của mình: "Con không phải heo con, con là Đô Đô."
Đô Đô đứng trên ghế nhỏ, ngước mắt nhìn Diệp Phạm, đôi mắt trong suốt tràn đầy nghi ngờ.
Diệp Phạm nhịn cười, cố ý trêu bé: "Nhưng Đô Đô ham ăn như vậy, không phải là heo con sao?"
Đô Đô chống nạnh, cơ thể nho nhỏ ưỡn ra thẳng tắp, bé bĩu môi: "Con không phải heo con, là Đô Đô, là Đô Đô."
Bé nghiêm túc nhấn mạnh nhiều lần.
Đôi mắt to tròn của Đô Đô nhìn chằm chằm Diệp Phạm, ánh mắt bé rất chân thành, kiên trì khẳng định mình không phải heo con.
Diệp Phạm cười, cô nhéo cái cằm béo của Đô Đô: "Được thôi, không phải thì không phải."
Ngay sau đó, Đô Đô lại nãi thanh nãi khí hỏi Diệp Phạm: "Nếu con biến thành heo con, mẹ vẫn thích con chứ?"
Đô Đô không chớp mắt nhìn Diệp Phạm, gương mặt tràn đầy chờ mong.
Diệp Phạm nhìn dáng vẻ căng thẳng của Đô Đô, không thể nín cười được. Cô cúi người xuống muốn ôm Đô Đô. Đô Đô nhìn thấy mẹ muốn ôm bé, phối hợp giang hai tay ra.
Diệp Phạm hôn liên tiếp mấy cái lên mặt bé: "Dù Đô Đô ra sao, mẹ cũng thích."
Diệp Phạm đặt Đô Đô xuống sàn nhà ngoài phòng tắm: "Đô Đô ra ngoài chơi một lúc, mẹ dọn dẹp chút."
Bởi vì lúc nãy tắm rửa đánh răng, sàn nhà phòng tắm dính không ít nước, nếu không lau khô, Đô Đô rất dễ bị trượt chân.
Đô Đô nghe lời, quay người rời đi.
Diệp Phạm nhìn Đô Đô đi ra ngoài, cô mới ngồi xổm xuống, chuẩn bị lau sàn.
Không được vài giây, đột nhiên Diệp Phạm cảm giác bả vai trầm xuống, một đôi tay nhỏ mập mạp ôm cô từ phía sau.
Đô Đô đi ra khỏi phòng tắm lại quay lại, người bé áp sát vào lưng Diệp Phạm, mặt dán ở cổ Diệp Phạm.
Đô Đô hôn vào tai Diệp Phạm một cái: "Con cũng vậy."
"Miễn là mẹ, con đều thích."
Trái tim Diệp Phạm mền mại, đáy mắt tràn đầy dịu dàng.
Diệp Phạm đột nhiên mở miệng: "Đô Đô, ôm cổ mẹ."
Đô Đô rất ngoan, rất tin tưởng Diệp Phạm, hai tay nhỏ của bé nắm chặt.
Diệp Phạm dùng tay nâng mông nhỏ Đô Đô lên, lập tức đứng dậy.
Diệp Phạm cõng Đô Đô, cô tăng tốc bước chân, chạy đến phòng ngủ. Cô muốn Đô Đô vui vẻ, chạy đi chạy lại vài vòng.
Đô Đô nghĩ mình đang bay, cười khanh khách thành tiếng.
Diệp Phạm đợi Đô Đô cười đủ, cẩn thận đặt Đô Đô lên giường lớn, Đô Đô dùng tay ôm cổ cô, không muốn buông ra.
"Mẹ, con biết bay."
Đô Đô lưu luyến không rời dán vào mặt Diệp Phạm, mới buông tay ra. Bé phấn khích nhảy nhót trên giường lớn, đập đập chân nhỏ, cười không ngừng.
Diệp Phạm nhìn Đô Đô vui vẻ như vậy, cũng không ngăn cản bé.
Đô Đô nhảy mấy lần, lập tức bổ nhào vào người Diệp Phạm, cả người rúc vào ngực cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!