Chương 141: Phiên ngoại 1 kiếp trước của diệp phạm và hạ hàn 5

Diệp Phạm ngồi ở phía dưới lại không hề phát giác được có điều gì không đúng. Cô chỉ ngẩng đầu nhìn trên sân khấu, nhìn qua siêu sao đang đọc diễn văn kia.

Hạ Hàn cùng Diệp Phạm, cách một nhóm người, nhìn nhau từ xa. Dù Diệp Phạm chỉ cho rằng ánh mắt anh lơ đãng lướt qua nơi này.

Sau đó trong lúc phỏng vấn, ánh mắt của Hạ Hàn vẫn vô tình hoặc cố ý liếc nhìn về phía Diệp Phạm.

Lúc buổi lễ kết thúc, Hạ Hàn đứng dậy rời đi lại nhìn thấy cô gái ngồi ở hàng sau kia.

Diệp Phạm không nhanh không chậm kiên nhẫn chờ đợi những người khác rời sân, cuối cùng cô cũng rời đi. Hạ Hàn cười cười, cho dù chỉ là âm thầm nhìn nhất cử nhất động của cô, anh cũng cảm thấy tràn đầy vui vẻ.

"Kết thúc rồi, cũng không có chuyện gì cả." Người đại diện nói, "Vé máy bay khứ hồi là tối ngày mai, thế nên cậu có thể dạo New York một chút."

Mặc dù nói như vậy, nhưng người đại diện cùng người trong đoàn đội đều biết tính cách của Hạ Hàn, tính tình anh lạnh nhạt, đối với rất nhiều chuyện đều không có hứng thú. Thời gian nghỉ ngơi của anh, cũng chỉ là cho có mà thôi.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Hàn liền ngụy trang, rời khỏi khách sạn. Anh biết trường học của Diệp Phạm ở nơi nào, nhưng chưa bao giờ qua đó. Ý nghĩ của Hạ Hàn rất đơn giản, chỉ cần có thể nhìn một cái nơi cô đang sinh hoạt là được rồi.

Bên kia, Diệp Phạm ôm sách, rời khỏi ký túc xá của trường học. Cô vừa đi vừa suy nghĩ về bài giảng ngày hôm nay, lúc đi đường có chút không chú ý.

Dưới tầng của một toà nhà dạy học, Diệp Phạm đụng phải một người đi đối diện, thân thể của cô nghiêng một cái, vừa lúc bị anh tiếp được.

Hạ Hàn cầm cánh tay của Diệp Phạm, anh còn chưa nhìn thấy mặt cô. Cảm giác kỳ lạ từ đầu ngón tay của Hạ Hàn truyền tới, anh rất nhanh liền buông lỏng tay ra.

Không biết vì cái gì, Hạ Hàn thấy như có cảm ứng, tim của anh đập nhanh nhắc nhở sự tồn tại của cô. Hạ Hàn không tự chủ được ngẩng đầu lên, nhìn về phía người kia.

Ngũ quan xinh xắn, khí chất thanh lãnh, gương mặt quen thuộc kia làm cho anh nhớ nhung rất nhiều năm, lần đầu tiên xuất hiện tại trước mắt anh với khoảng cách gần như vậy.

Diệp Phạm nhìn thấy Hạ Hàn mang theo khẩu trang cùng mũ che mặt, chỉ cảm thấy anh nhìn có chút quen mắt, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.

Cô không chú ý tới, cặp mắt kia trong chớp mắt nhìn thấy cô, hiện lên một tia cảm xúc phức tạp.

Diệp Phạm nói khẽ: "Thật xin lỗi, là tôi vừa rồi không cẩn thận."

Hạ Hàn kềm chế tâm tình của mình, đè thấp giọng, trầm thấp mở miệng: "Em là học sinh của nơi này?"

Ánh mắt anh như ngưng lại, vượt qua thời gian, nhìn đến trước mặt cô.

"Vâng, tôi đang chuẩn bị đi học khoá học buổi sáng nay." Đối mặt với người xa lạ này, Diệp Phạm lại ngoài ý muốn mở miệng nói cho anh biết việc của chính mình.

Diệp Phạm rất nhanh chú ý tới, buổi sáng hôm nay, hành vi của cô có chút khác thường. Cô liền cùng Hạ Hàn nói câu tạm biệt rồi lập tức rời đi.

Hạ Hàn đứng ở đó, nhìn Diệp Phạm nghiêm túc học âm nhạc, sắc mặt của cô vội vàng, tập trung tinh thần chỉ muốn học tập. Khoé môi của anh không khỏi cong lên, thẳng đến khi bóng lưng của cô biến mất ở cuối hành lang, mới thu hồi ánh mắt.....

Trong lúc nghỉ ngơi giữa khi quay phim, Hạ Hàn lái xe ra khỏi Ảnh Thị Thành, ô tô xuyên qua đường phố phồn hoa, ngoài cửa sổ phong cảnh nhanh chóng lướt qua, người đến người đi.

Hạ Hàn một mình lái xe ra, anh không đem chuyện này nói cho người đại diện biết. Xe của Hạ Hàn đỗ tại một đầu hẻm nhỏ, nơi này so với những địa phương khác mà nói thì tương đối thanh tịnh.

Chẳng biết lúc nào từ trên bầu trời rơi xuống những hạt mưa nho nhỏ, tí tách tí tách, nghe vào mặc dù có mang chút hơi lạnh, nhưng không khỏi để cho tâm tình trở nên bình tĩnh trở lại.

Dưới màn mưa mỏng, Hạ Hàn mở cửa xuống xe, anh không mở ô, đi vào hẻm nhỏ. Chỉ chốc lát, trên vai của anh liền rơi đầy những hạt mưa li ti.

Hạ Hàn một đường đi thẳng tới ngõ nhỏ cuối cùng. Bên trong của ngõ nhỏ ấy là một nhà cửa hàng bán đ ĩa nhạc không lớn, Hạ Hàn đẩy cửa ra, chuông gió treo trên cửa vang lên thanh âm nho nhỏ vui tai.

Lúc này, trong tiệm không có ai, kim máy hát đặt vào trên đ ĩa nhạc, vang lên từng dòng âm nhạc. Nơi này cùng với bên ngoài giống như hai thế giới, cửa tiệm đ ĩa nhạc này không bị bên ngoài ảnh hưởng, chỉ lặng yên mở ở đây.

Hạ Hàn sở dĩ tới đây là bởi vì anh muốn tìm đến một cái đ ĩa nhạc đặc biết, đ ĩa nhạc này rất hiếm, là phiên bản của nhiều năm trước.

Mỗi lần Diệp Phạm đều đem bản nhạc cô thích chia sẻ cho Hạ Hàn, mà Hạ Hàn cũng tạo thành thói quen, mỗi lần Diệp Phạm đề cập đến một bản nhạc nào với anh, anh sẽ đi tìm mua đ ĩa nhạc đó.

Từ rất lâu trước đó cho đến bây giờ, Hạ Hàn đã góp nhặt cả một cái tủ to đựng toàn đ ĩa nhạc, anh hi vọng tương lai lúc anh cùng Diệp Phạm gặp mặt, có thể đem những thứ này đưa cho cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!