Chương 48: (Vô Đề)

Ở phương bắc mùa đông tung bay tuyết lông ngỗng, còn ở Thanh Thủy Hà, lúc lạnh nhất cũng chỉ là vào buổi sáng trên nóc nhà có chút sương trắng, lu nước trong sân kết một tầng băng mỏng, chờ mặt trời ló dạng thì tan đi.

Trong nhà lại nhận được thư bộ đội gửi về, gửi theo thư còn có mấy tấm phiếu vải Hà Hiểu Vân tiết kiệm được, như phiếu xà phòng, phiếu đường trắng.

Những vật này là nhu yếu phẩm sinh hoạt, lại vô cùng hiếm, nếu không phải Ngụy Kiến Vĩ ở trong bộ đội có phần thì trong nhà thực sự không có mà dùng.

Phiếu vải cuối năm công xã phát, gom phần của cả nhà lại còn không đủ làm một bộ quần áo đâu.

Nghe bọn họ nói trên thư, băng thiên tuyết địa mua không được đồ ăn, cả ngày ăn củ cải và dưa chua làm Vương Xuân Hoa không khỏi đau lòng.

Phùng Thu Nguyệt đề nghị: "Mẹ, bằng không chúng ta hái rau trong vườn, phơi chút rau khô gửi cho nhà chú hai đi."

Vương Xuân Hoa nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Cũng được, phơi thêm chút khoai lang khô, Tiểu Hàng thích ăn."

Chờ đến lúc Ngụy Kiến Vĩ nhận được bưu kiện thì đã là tháng chạp.

Lúc tan việc anh cất kế hoạch tác chiến đã đọc được một nửa đi, chuẩn bị mang về đọc tiếp.

Lâm Nhạc Phi từ ngoài cửa lắc lư đi vào, khoe khoang khăn quàng cổ trên cổ mình: "Đây là chị dâu cậu mới gửi tới đó, tôi đã nói với cổ là không lạnh chút nào, nam tử hán đại trượng phu, mang khăn quàng cổ cái gì? Mà cổ không nghe, thế nào cũng phải dệt cho tôi một cái, cậu xem, phụ nữ chính là phiền phức."

Miệng anh thì nói phiền nhưng trên mặt lại vô cùng đắc ý, hận không thể cầm theo cái loa lớn đi đến đâu thét đến đó, nói cho mọi người đều biết vợ anh có bao nhiêu quan tâm mình.

Ngụy Kiến Vĩ liếc anh ta một cái, quay đầu gỡ khăn quàng cổ treo trên giá xuống vậy quanh lên cổ, lại từ trong ngăn kéo lấy ra bao tay, bao tai.

Sau khi mặc xong, trang bị đủ để đánh gục Lâm Nhạc Phi thì lại lấy thái độ kẻ trên nhìn anh một cái, sau đó bước đi mất.

Để lại Lâm Nhạc Phi ngây ngốc nhấm nháp sự khinh bỉ trong im lặng này.

Ba thứ này là Hà Hiểu Vân chuẩn bị cho anh, lúc đầu Ngụy Kiến Vĩ cũng không mang, cảm thấy khá vướng víu, hành động bất tiện, nhưng Lâm Nhạc Phi đã muốn so với anh thì đương nhiên là phải phụng bồi tới cùng, mà lại không thể để thua.

Chống lấy gió lạnh về nhà, đẩy cửa ra, không khí ấm áp ùa vào mặt.

"Ba!" Ngụy Viễn Hàng gọi một tiếng.

Hà Hiểu Vân nghe thấy tiếng, từ trong phòng bếp ló, "Anh về rồi."

Ngụy Kiến Vĩ gật đầu đáp lại, đóng cửa, chắn gió tuyết ra sau cánh cửa.

"Ba! Ba! Trong tay ba có gì vậy?" Đứa nhỏ vứt đồ chơi xuống, tò mò vây quanh người anh.

"Trong nhà gửi đồ tới sao?" Hà Hiểu Vân lau tay đi tới.

Ngụy Kiến Vĩ móc áo khoác lên giá treo, gật đầu nói: "Buổi chiều mới tới."

Hà Hiểu Vân mở túi ra, ngạc nhiên oa một tiếng, "Là rau khô, còn có rất nhiều khoai lang khô."

Ngụy Viễn Hàng vừa nghe vậy lập tức ghé vào bàn: "Con muốn ăn khoai lang khô, mẹ, con muốn ăn!"

Hà Hiểu Vân cho thằng bé hai miếng đuổi đi, sau đó cùng nhau đọc thư với Ngụy Kiến Vĩ.

Anh đứng ở sau lưng cô, một tay vòng lấy eo cô, tay kia thì cầm lấy tay cầm thư của cô, trên cơ bản chẳng khác nào ôm cô cả.

"Sao lại đứng gần như vậy..." Hà Hiểu Vân lầm bầm một tiếng, nhưng cũng không đẩy anh ra.

Bản dịch phi lợi nhuận dịch bởi A Huyền được đăng duy nhất trên Wattpad

Trong nhà không có việc gì lớn phát sinh, chuyện lúc trước nói để Ngụy Kiến Hoa vào nhà máy, bản thân cậu không đồng ý nên sau đó cũng không nói nữa.

Bây giờ Vương Xuân Hoa lại có ý định khác, định cho cậu xem mắt, thành gia và lập nghiệp, luôn có một chuyện làm cho Ngụy Kiến Hoa đau đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!