Chương 46: (Vô Đề)

Trận tuyết đầu tiên mới tan ra không bao lâu thì trận thứ hai đã đổ xuống, còn lớn hơn cả lần trước.

Lúc đầu Hà Hiểu Vân nhìn còn cảm thấy mới lạ, giờ nhìn nhiều đã không còn cảm xúc nào nữa, mà trời lại càng ngày càng lạnh, người phương nam như cô gần đây đều phải dựa vào lò lửa để trụ, ngay cả cửa cũng không dám ra.

Ngụy Kiến Vĩ cũng không cho cô ra ngoài, bây giờ đồ ăn trong nhà đều là chờ mỗi tuần lúc anh được nghỉ đi chợ mua về luôn một lần.

Bây giờ mỗi ngày cô đều nấu cơm, sưởi ấm, đọc sách, sưởi ấm, đan áo len, sưởi ấm...! Nếu cô là một củ khoai lang thì đã sớm bị nướng đến biến thành tro.

Rau dưa tươi trên chợ giờ càng ngày càng ít, nghe Hứa Lan Hương nói, phiên chợ ở ngoại thành cũng không có ai nữa.

Nay nhà ai nghèo đến đâu chăng nữa thì thời điểm này cũng không muốn ra ngoài bán đồ ăn, thứ nhất là không có gì có thể bán, thứ hai là cũng phải chừa chút rau lại cho nhà mình ăn.

Sau ba ngày liên tiếp ăn củ cải, Hà Hiểu Vân lập tức quyết định sẽ ủ chút giá đỗ ăn, nếu không thì bản thân cũng sẽ bị biến thành củ cải luôn mất.

Ông ngoại của cô lúc trước chính là bán giá đỗ, rải từng lớp đậu xanh vào một cái thùng gỗ lớn có lỗ ở đáy*, phía trên phủ lên lá trúc để che nắng, cách mấy giờ thì tưới nước một lần, tưới liên tiếp mấy ngày, nhiệt độ thích hợp thì giá đỗ sẽ mọc dày lên rất nhanh.Trong nhà tất nhiên không có cài thùng gỗ nào lớn như vậy, Hà Hiểu Vân tìm được một cái rổ trúc lọt nước**, ở dưới đáy lót một tầng vải bố, tưới ướt vải, trải đậu xanh lên, sau đó lại phủ lên một tầng vải nữa, cuối cùng đặt nó vào bên cạnh lò, đảm bảo nhiệt độ không quá thấp là được.

**

Bên ngoài bây giờ nhiệt độ rất thấp, nhưng trong phòng vẫn không tính là quá lạnh, chỉ cần nhiệt độ cao hơn hai độ C thì đậu xanh có thể nẩy mầm.

Ngụy Viễn Hàng đi tới đi tui đằng sau lưng cô, vô cùng hiếu kỳ: "Mẹ ơi, mầm sắp mọc rồi sao?"

"Còn sớm đâu," Hà Hiểu Vân nói, "Mẹ để rổ ở đây, con không được đụng vào coi chừng làm đổ, nghe thấy chưa nào?"

Đứa nhỏ gật đầu lia lịa: "Con sẽ trông chừng không cho Vinh Vinh đụng vào."

Hà Hiểu Vân sờ đầu nó, cười nói: "Con còn lo Vinh Vinh, quản tốt bản thân con là được rồi.

Trước đó mẹ dạy con đếm tới đâu rồi? Đã đếm tới hai mươi rồi đúng không, vậy hôm nay chúng ta sẽ đếm tới ba mươi."

Ngụy Viễn Hàng duỗi ra hai bàn tay mũm mĩm, mười đầu ngón tay giống như mấy củ cải mini vậy, sau đó thằng bé lại cúi đầu nhìn nhìn chân mình, nhíu mày sầu não nói: "Nhưng mà, mẹ, ngón tay không đủ đếm rồi."

Hà Hiểu Vân dở khóc dở cười, đứng dậy đi vào phòng bếp lấy ra một nắm đậu xanh, thả xuống mặt bàn: "Bây giờ thì đủ rồi, chúng ta đếm đậu xanh, con đếm ba mươi hạt cho mẹ."

Đứa nhỏ liền ghé vào bàn, duỗi tay ra đếm từng viên từng viên một.

Hà Hiểu Vân ngồi bên cạnh đan quần len cho thằng bé, hai cái ống quần đã sắp đan xong, cô bảo Ngụy Viễn Hàng đứng thẳng dậy, ước lượng đo đo rồi quyết định đan thêm hai hàng nữa.

Ngụy Kiến Vĩ đẩy cửa ra bước vào, anh mặc áo khoác quân phục.

Loại áo này nếu người khác mặc sẽ có vẻ hơi cồng kềnh nhưng anh mặc vào lại thể hiện ra khí thế oai hùng.

"Ba!" Ngụy Viễn Hàng vui sướng gọi một tiếng.

Bản dịch phi lợi nhuận được dịch bởi A Huyền được đăng duy nhất trên wattpad.

Ngụy Kiến Vĩ vừa cởi áo khoác vừa bước tới, sờ sờ đầu con trai, nhìn đậu xạnh trên bàn thì hỏi: "Con đang làm gì vậy?"

"Mẹ bảo con đếm đậu."

Hà Hiểu Vân thấy vai anh có chút tuyết đọng thì hỏi: "Anh không che dù sao?"

Ngụy Kiến Vĩ treo áo lên, đáp: "Tuyết không lớn."

"Anh cứ cậy mạnh đi," cô bĩu môi, "Hôm nào bị cảm rồi mới biết cái gì gọi là không nghe người lớn nói sau này sẽ ăn thiệt thòi."

Ngụy Kiến Vĩ đi đến cạnh lò, mỉm cười vuốt ve khuôn mặt cô: "Không biết người lớn năm nay bao nhiêu tuổi?"

Hà Hiểu Vân làm bộ muốn đánh anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!