Chương 16: (Vô Đề)

Ngày tết đoan ngọ không biết Vương Xuân Hoa từ đâu có được mấy cái trứng vịt muối, buổi sáng ăn cháo cho mỗi người trong nhà nửa cái, lại treo một bó rau ngải cứu ở cửa ra vào, ngoài ra thì cũng không có gì khác với ngày thường.

Buối sáng Hà Hiểu Vân giặt xong quần áo từ bờ sông về thì nghe được tiếng loa thông báo ở cửa thôn, tối nay đội chiếu phim công xã sẽ chiếu phim ở sân phơi lúa, gọi mọi người cùng đi xem.

Mỗi khi đến lúc nông nhàn thì đội chiếu phim sẽ xuống nông thôn, thay phiên chiếu phim ở từng đại đội, lần này trùng hợp đúng ngày đoan ngọ thì tới lượt đại đội Thanh Thủy Hà.

Bên cạnh có người đi về cùng đường với cô nghe thấy tiếng loa thì nói: "Hiểu Vân, tối đi xem phim."

Hà Hiểu Vân cười nói: "Em cũng muốn đi lắm nhưng đứa nhỏ không ngồi yên một chỗ được, để em xem sao đã."

"Cũng phải, đứa nhỏ ba tuổi mông như bôi mỡ."

Vào trong sân thì Ngụy Viễn Hàng đang ngồi trên ghế nhỏ cắn bánh chưng, trong nhà bánh chưng mấy ngày trước đã gói xong, đến hôm nay đã sắp ăn hết.

Hà Hiểu Vân phơi quần áo xong thì chuẩn bị về nhà mẹ đẻ một chuyến, lần trước ba cô đau chân, mấy ngày rồi không biết hết chưa, cô về xem trong nhà cần giúp gì không.

Cô nói với Vương Xuân Hoa một tiếng rồi vào phòng nói với Ngụy Kiến Vĩ: "Tôi về nhà một chuyến, anh coi chừng đứa nhỏ, đừng để nó chơi cả người dính bùn."

Cô tính đi nhanh rồi về trước bữa trưa, mang theo đứa nhỏ không khỏi lề mà lề mề, nhưng mà tiểu tử kia gần đây lại rất dính cô, một hồi không thể để nó nhìn thấy mới được.

"Trong nhà có việc sao?" Ngụy Kiến Vĩ đang đọc sách, thấy cô vào thì buông sách xuống.

"Không có," cô đứng trước gương sửa sang lại tóc, chỉnh chỉnh quần áo trên người, "Chỉ về xem xem."

"Cần tôi đi cùng không?" Anh lại hỏi.

Hà Hiểu Vân cũng không dám để anh về cùng, nếu không mẹ cô thấy con rể tới lại sẽ nấu trứng gà, "Tôi đi một mình là được rồi."

Hơi sửa sang lại một chút đi ra ngoài, trong sân không nhìn thấy Ngụy Viễn Hàng, nghe tiếng thì là đang nói chuyện với bà nội ở đằng sau, thừa dịp không bị phát hiện Hà Hiểu Vân vội đi nhanh.

Lúc cô về thì Lý Nguyệt Quế vừa dọn dẹp nhà cửa xong đang muốn ngồi nghỉ chút, nhìn thấy cô lại đứng lên, "Ăn sáng chưa? Mẹ lấy cho con cái bánh chưng."

Hà Hiểu Vân giữ bà lại: "Con ăn rồi, cũng ăn bánh chưng."

Cô vừa vào đã thấy bánh chưng treo trên xà nhà, một chuỗi nhỏ, chắc cũng chừng mười cái, vẫn là để lại cho hai ông bà ăn đi.

"Ba đâu rồi mẹ? Chân ba sao rồi?"

Lý Nguyệt Quế lại ngồi xuống, nghe thấy lời này thì tức giận nói: "Ăn sáng xong là đi ra ngoài, nói trong nhà nhàm chán mấy ngày sắp chán chết.

Kệ ổng đi, lát đừng có mà than đau chân là được."

Hà Hiểu Vân cũng dời cái ghế qua ngồi xuống, cười nói: "Có thể đi ra ngoài thì chắc chân cũng không sao nữa."

"Không nói ổng nữa, Kiến Vĩ đâu rồi? Sao không về cùng với con?"

"Không có việc gì kêu anh ta tới làm gì, mắc công phí của mẹ hai cái trứng gà."

Lý Nguyệt Quế đập cô một cái, "Con bé này nói cái gì đó.

Vợ chồng đi có đôi có cặp người khác mới không nói lung tung."

Hà Hiểu Vân trong lòng bĩu môi, chỉ sợ người khác trông thấy cô và Ngụy Kiến Vĩ đi cùng nhau thì còn nói nhiều hơn đó.

Nhưng mà cô cũng hiểu được tâm tình của Lý Nguyệt Quế, lúc trước con gái nhất quyết bám Ngụy gia nên bị bao nhiêu người chế giễu, tình huống bây giờ tốt hơn một chút thì bà càng muốn con gái sống thật tốt, đánh mặt mấy người kia.

"Trong nhà có việc gì không mẹ? Vườn rau có phải là gieo hạt mới không?" Hà Hiểu Vân nói sang chuyện khác.

"Hôm trước chị con về đã giúp mẹ làm xong rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!