Chương 41: (Vô Đề)

"Cái gì? Kỷ Xảo đừng nói bậy, đừng tưởng có Kỷ Hoan ở đây thì cô muốn làm gì thì làm. Cô đã gả cho Trương Lương Tài rồi. Sống là người nhà họ Trương, chết là ma nhà họ Trương, đừng hòng quay về. Nhà họ Kỷ này không chứa chấp cô đâu". Lưu Phượng Mai vội vàng nói, sợ Trương Lương Tài đòi lại năm mươi lượng bạc tiền sính lễ.

Trương Lương Tài sợ bị đánh nên lần này học khôn hơn, không dám nói nhiều. Hắn ngồi dưới đất chỉ thấy người lạnh toát, dù sao quần cũng đã bị hắn tè ướt.

Kỷ Xảo trốn sau lưng Kỷ Hoan, thân thể run lên, cúi đầu không dám nhìn Lưu Phượng Mai.

Kỷ Hoan nhìn về phía Lưu Phượng Mai, lạnh lùng nói: "Cũng không nên nói tuyệt đường như vậy, Mẹ, mẹ nói phải không? Hiện giờ danh dự của các người ở thôn Đông Ngưu vốn đã chẳng còn gì rồi. Nếu mọi người biết các người ăn bánh bao máu con gái, mẹ đoán xem nhà họ Kỷ có thể ở lại trong thôn được nữa không?".

"Kỷ Hoan, con đang đâm vào tim mẹ đấy. Chúng ta có gì cứ nói từ từ, hà cớ gì phải làm lớn chuyện đến chỗ lý trưởng? Lại để người ngoài xem trò cười? Con nói đúng không?" Lưu Phượng Mai vội vàng nói.

Kỷ Mãn Truân cũng đứng chắn trước Trương Lương Tài, bắt đầu hòa giải với Kỷ Hoan: "Chúng ta đều là người một nhà, hà cớ gì? Lương Tài tính tình chỉ là cái miệng hơi tệ một chút, nhưng lòng dạ thì tốt. Bằng không đã không nghĩ tới mang nhiều đồ về cho chúng ta. Việc nó động tay với Kỷ Xảo là lỗi của nó, con vừa rồi cũng đã thay em gái trút giận rồi. Vợ chồng sống chung với nhau làm sao tránh khỏi va vấp, đánh vợ là chuyện rất bình thường.

Cha đây cũng đâu phải chưa từng đánh mẹ con, với cả em dâu con nữa. Con hỏi Kỷ Sâm xem, có phải chưa từng động tay với em dâu con không? Toàn là chuyện thường...".

Kỷ Sâm đột nhiên bị gọi tên, cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh của Kỷ Hoan bắn về phía mình, Kỷ Sâm điên cuồng lắc tay, sợ hãi lùi lại mấy bước. Cha hắn muốn hại chết hắn sao, không thấy Kỷ Hoan đang lúc giận dữ hay sao? Lại còn đổ thêm dầu vào lửa.

Kỷ Mãn Truân càng nói, sắc mặt Kỷ Hoan càng lạnh, sau đó cô trực tiếp ngắt lời Kỷ Mãn Truân: "Toàn là chuyện thường? Những điều đó chỉ có thể chứng minh các người đều là loại người như nhau. Tự mình không có bản lĩnh lại trút giận lên vợ, thì có đáng gọi là thứ tốt lành gì không?".

Kỷ Mãn Truân không ngờ Kỷ Hoan mắng luôn cả mình, mắt mở to: "Con, con mắng luôn cả cha già này".

"Ai không tôn trọng vợ mình thì tôi mắng người đó, sao? Có gì sai à?" Kỷ Hoan trừng mắt lạnh lùng nhìn lại.

"Được lắm con Kỷ Hoan, con muốn lấy mạng già của ta sao, gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh!" Kỷ Mãn Truân tức đến mức suýt khóc.

Kỷ Hoan lại lạnh lùng lắc đầu: "Tôi không hứng thú với cái mạng già của ông. Với lại, Trương Lương Tài này là cái mạng của ông sao? Tôi chỉ giáo huấn hắn vài cái, bảo hắn đừng có phun phân đầy mồm, mà ông đã bảo vệ hắn như vậy. Nhìn thế nào cũng giống hắn mới là con ruột của ông".

"Kỷ Hoan, con bớt nói bậy đi. Ta khổ cực nuôi nấng từng đứa các con lớn lên, giờ các con phản rồi, các con muốn làm phản sao". Lần đầu tiên Kỷ Mãn Truân suy sụp khóc trước mặt mọi người.

Kỷ Hoan bình tĩnh gật đầu: "Đúng vậy, tôi chính là làm phản đó, ông làm gì được tôi? Đã luyến tiếc Trương Lương Tài như vậy, thì tối nay ông đi hầu hạ hắn là được rồi, vừa hay hắn tè ướt quần không ai quản".

"Thôi đi, chuyện cứ thế này đi. Ông và mẹ đã thương hắn, thì các người chăm sóc hắn là xong, hà cớ gì phải ép buộc người khác? Roi quất vào người ai thì người đó mới đau, cái đạo lý này sao có người sống đến tuổi này rồi mà vẫn không hiểu?" Kỷ Hoan châm chọc lạnh lùng không chút nể nang.

Nói xong cô dịu giọng lại, quay người nhìn Kỷ Xảo đang run rẩy trốn sau lưng mình: "Em về phòng chị trước đi, đừng sợ, ở đây có chị lo rồi".

Kỷ Xảo vì lời dặn dò dịu dàng của Kỷ Hoan, hốc mắt vốn đã sưng đỏ lại càng ẩm ướt hơn, nước mắt không kiểm soát được tí tách rơi xuống: "Nhưng, chị, chị không sao chứ?".

Kỷ Hoan nhẹ nhàng vỗ vai Kỷ Xảo, dịu dàng nói: "Yên tâm, em cứ về phòng nghỉ ngơi trước đi, lát nữa chị sẽ về".

Cô ngước mắt nhìn Khương Ngữ Bạch, dặn dò: "Ngữ Bạch, cô đi cùng Kỷ Xảo về trước đi, ở đây có tôi lo".

"Được". Khương Ngữ Bạch vội vàng đỡ Kỷ Xảo, đưa Kỷ Xảo đi về phía căn nhà cách đó không xa.

"Kỷ Xảo, đến cả con cũng không nghe lời cha sao?" Kỷ Mãn Truân thấy mọi chuyện ngày càng tệ, vội vàng nói với giọng nức nở. Con gái út của ông mềm lòng, không nỡ thấy ông và mẹ nó lo lắng.

Kỷ Xảo chỉ quay đầu nhìn Kỷ Mãn Truân một cái, rồi quay đi nắm chặt tay Khương Ngữ Bạch, nước mắt rơi từng giọt.

Kỷ Hoan chỉ thấy Kỷ Mãn Truân thật ghê tởm, cô chuyển đề tài: "Cha, lúc cha vì tiền bán con gái, sao cha không nghĩ cho Kỷ Xảo? Bây giờ lại quay sang bảo em ấy nghe lời cha? Dựa vào cái gì?".

"Chỉ dựa vào việc ta là cha nó, trước khi nó lấy chồng nó ăn của ta, dùng của ta, sao ta không thể quản nó?". Kỷ Mãn Truân tức đến mức gân xanh nổi lên.

"Vậy chúng tôi thật sự mong mình không có người cha như thế. Đừng có giở cái trò tình cảm ra nữa, không ai thèm nghe đâu. Ông vẫn nên đi hàn huyên với người con rể tốt của ông đi. À phải rồi, đừng quên thay quần cho người con rể tốt ấy, ghê tởm lắm". Kỷ Hoan hừ lạnh một tiếng, nhìn Kỷ Mãn Truân và những người khác như nhìn lũ hề.

Trương Lương Tài ngồi dưới đất hối hận đứt ruột. Hắn chỉ muốn đưa Kỷ Xảo về khoe khoang một chút, vì nhà họ Kỷ tham tiền lại thật thà, hắn có hành hạ Kỷ Xảo đến chết, cùng lắm cũng chỉ là cho vài đồng bạc thôi. Ai ngờ lần này đến, Kỷ Hoan lại như biến thành người khác, không chỉ đối chọi với hắn, mà còn đối chọi với cả cha mẹ mình, một mặt dáng vẻ ai dám tới thì liều mạng với người đó.

"Kỷ Minh, Kỷ Sâm! Hai đứa còn đứng đơ ra đó làm gì? Mau qua đỡ Lương Tài, đưa người vào phòng thằng ba trước, hai đứa giúp Lương Tài thay quần áo". Kỷ Mãn Truân ra lệnh.

Kỷ Viễn nghe vậy không vui chút nào, xáp lại gần Kỷ Mãn Truân: "Cha, phòng con là nơi hắn có thể vào sao? Đó là nơi con đọc sách thánh hiền, hắn cả người đầy mùi nước tiểu, con sợ làm bẩn phòng con".

Kỷ Mãn Truân trừng mắt nhìn Kỷ Viễn. Ông vừa bị Kỷ Hoan chọc tức muốn chết, giờ lại có người chống đối, cơn giận của Kỷ Mãn Truân bốc lên ngùn ngụt. Hiện tại ông không thể nắm được Kỷ Hoan, lẽ nào cũng không trị được Kỷ Viễn?.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!