Chương 25: (Vô Đề)

Kỷ Viễn ăn sáng xong thì đầy tự tin mang theo ba lạng bạc đi đến nhà Kỷ Mãn Thương. Anh thấy Kỷ Hoan đang giúp dọn dẹp bát đĩa.

Kỷ Viễn có chút ngượng nghịu đứng trong phòng ăn nhà Kỷ Mãn Thương, không ai chào hỏi anh.

Kỷ Viễn đành phải tự mở lời: "Dì Hai, cha mẹ cháu bảo cháu đến đón chị Hai và Khương Ngữ Bạch về. Họ thật sự biết rằng những chuyện trước đây đã làm quá đáng, và lần này nhất định sẽ đối xử tốt với chị Hai."

"Họ làm quá đáng? Cháu thì không à? Người nhà cháu ai cũng tinh ranh như khỉ, đều tính toán lên đầu Kỷ Hoan hết". Phùng Mai không quan tâm Kỷ Viễn có phải là thư sinh hay không, bà trừng mắt nhìn anh và nói thẳng ra.

Kỷ Viễn nghiến răng nhịn xuống. Anh đến đây để đưa Kỷ Hoan và Khương Ngữ Bạch về, nếu bây giờ mà cãi nhau thì thiệt hại chẳng bõ. Kỷ Viễn gượng cười, cúi chào Phùng Mai: "Dì Hai nói đúng, chị Hai đã chịu nhiều khổ sở ở nhà, là lỗi của cháu, làm em trai mà không đứng ra nói giúp cho chị. Nhưng lần này người nhà cháu thật lòng muốn mời chị Hai về."

"Thật lòng à? Người nhà các ngươi có thứ đó sao?". Kỷ Phú nhận bát đĩa từ Phùng Mai, cười lạnh lùng mỉa mai.

Kỷ Hoan đứng đó lau bàn và xem Kỷ Viễn đứng lúng túng. Cô xem đủ rồi mới lên tiếng: "Dì Hai, không sao đâu, con sẽ nói chuyện với Kỷ Viễn trong phòng. Dì đừng lo."

"Kỷ Hoan, con không được mềm lòng đó. Nếu con mềm lòng, dì thấy không đáng cho con chút nào." Phùng Mai vội vàng nhắc nhở.

Kỷ Hoan nở một nụ cười nhợt nhạt với Phùng Mai: "Dì Hai yên tâm."

Kỷ Hoan đặt giẻ lau xuống, quay lưng rời khỏi phòng ăn. Vừa ra khỏi đó, vẻ mặt tái nhợt trên mặt Kỷ Hoan đã biến mất. Cô không đợi Kỷ Viễn mà đi thẳng về phía phòng.

"Ba lạng bạc còn lại mà cô yêu cầu tôi đã mang đến rồi. Giờ thì cô có thể về với tôi rồi chứ?" Kỷ Viễn nhìn Kỷ Hoan ở phía trước và hỏi.

Kỷ Hoan cười lạnh một tiếng: "Tôi phải nhận được bạc trước đã, đúng không, em Ba?".

Câu nói này của Kỷ Hoan khiến Kỷ Viễn rợn người. Giọng điệu của Kỷ Hoan sao lại khác thường như vậy, đây còn là Kỷ Hoan hiền lành ngày trước sao?.

Lòng anh đầy nghi hoặc, đi theo Kỷ Hoan vào phòng.

Kỷ Hoan ngồi rất thoải mái trên chiếc ghế dài, đưa tay nhẹ nhàng gõ lên bàn, ngước mắt nhìn Kỷ Viễn: "Bạc đâu? Đặt ở đây đi."

Kỷ Viễn không ngờ Kỷ Hoan lại có vẻ ra lệnh cho mình như vậy, trong lòng có chút không vui: "Cô không nói gì sao?".

Kỷ Hoan liếc nhìn Kỷ Viễn, nói: "Tôi có gì để nói chứ. Anh đặt bạc xuống thì mọi người đều vui vẻ. Nếu anh không đặt bạc xuống, vài ngày nữa tôi sẽ kiếm một cái bát rách đi ăn xin trong thôn, ngoài chợ. À phải rồi, tôi nghe nói các thư sinh các anh là người giàu lòng thương cảm nhất. Lúc đó tôi sẽ đến cổng Chí Bác Thư Xá của các anh mà xin, biết đâu còn kiếm được bội thu ấy chứ".

"Kỷ Hoan, cô..." Kỷ Viễn tức giận đến đỏ mặt, ngón tay chỉ vào Kỷ Hoan có chút run rẩy.

"Tôi nói thật đấy. Nếu đến để đưa bạc thì hãy đặt bạc xuống rồi mới nói chuyện." Kỷ Hoan dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, vẻ mặt thờ ơ.

Kỷ Viễn e ngại những lời Kỷ Hoan vừa nói, đành nuốt cục tức xuống. Đồng thời, ánh mắt nhìn Kỷ Hoan thêm vài phần dò xét. Đây còn là cô gái hiền lành, ngu hiếu Kỷ Hoan ngày trước sao?.

Kỷ Viễn lấy ba lạng bạc ra, đặt lên bàn, giọng điệu dịu xuống vài phần: "Chị Hai, bạc đã đặt ở đây rồi. Chúng ta về sớm đi, không thì cha mẹ lại lo lắng."

"Họ sợ bị nước bọt của dân làng nhấn chìm thì đúng hơn. Nhưng vì tiền, tôi miễn cưỡng đồng ý." Kỷ Hoan nhanh chóng cất ba lạng bạc vào trong lòng, thực tế là cô đã đặt chúng vào không gian hệ thống. Lạng bạc ngày hôm qua cũng đã được cho vào đó. Dù sao, Kỷ Hoan nghĩ rằng lần này trở về nhà họ Kỷ, những người đó sẽ không dễ dàng bỏ qua.

"Chị Hai, vậy chúng ta đi lúc nào?" Kỷ Viễn vội vàng hỏi.

"Đương nhiên là đi ngay bây giờ". Kỷ Hoan vừa nói vừa bước ra khỏi cửa.

Cô hít thở sâu để điều chỉnh cảm xúc, vẻ hung hăng vừa rồi đã hoàn toàn biến mất. Khi cô bước vào phòng ăn, vẻ mặt Kỷ Hoan đã lộ rõ sự tiều tụy, khiến khóe miệng Kỷ Viễn co giật vài cái.

Cô chị Hai "con trâu già" này của anh bao giờ lại đạt đến trình độ diễn xuất cao như vậy?.

"Kỷ Hoan, nó không làm gì con chứ? Không được đồng ý trở về như vậy". Kỷ Phú vội vàng nói, ra vẻ muốn đứng ra bảo vệ Kỷ Hoan.

Kỷ Hoan cười khổ lắc đầu: "Dì Hai, chú Hai, con cảm ơn sự chăm sóc của hai người trong hai ngày qua. Nhưng dù sao con cũng là người nhà họ Kỷ. Bây giờ vì con mà cha mẹ không dám ngẩng mặt lên với dân làng, Kỷ Viễn sau này còn muốn thi công danh, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì không tốt cho danh tiếng của nó. Con cũng đã nghĩ kỹ rồi, vẫn nên trở về.

Có lẽ là số phận của con đã định như vậy."

Nói rồi, Kỷ Hoan hít hít mũi, mắt cũng đỏ hoe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!