Trong bếp chỉ còn lại Kỷ Hoan và Khương Ngữ Bạch, Khương Ngữ Bạch nhỏ giọng hỏi: "Chị ơi, chúng ta thật sự sẽ ở lâu dài sao?"
Kỷ Hoan cười với cô, dịu dàng nói: "Không cần lo lắng, nói không chừng lát nữa người nhà họ Kỷ sẽ đến. Chỉ là lần này chúng ta không thể dễ dàng quay về như vậy."
Khương Ngữ Bạch không rõ Kỷ Hoan muốn làm gì, nhưng nghe giọng điệu thoải mái của Kỷ Hoan, Khương Ngữ Bạch lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Dọn dẹp xong nhà bếp, Kỷ Hoan mới nắm tay Khương Ngữ Bạch về phòng.
Mùa đông nông nhàn, cũng không có nhiều việc phải làm. Kỷ Hoan lại nằm trên giường, dưỡng tinh súc duệ (nghỉ ngơi lấy sức), lát nữa người nhà họ Kỷ mà đến, cô còn phải đấu trí với họ.
Thấy Khương Ngữ Bạch vẫn ngồi trên ghế dài, Kỷ Hoan vén chăn bên ngoài lên, vỗ vỗ bên cạnh: "Qua đây nằm một lát, ngồi ngốc ở đó làm gì."
Vành tai Khương Ngữ Bạch hơi ửng hồng, dù biết Kỷ Hoan không định làm gì mình, nhưng vẫn ngại ngùng không thôi. Nhưng trong phòng lạnh, cô lại không có việc gì làm, nên cũng đành nghe lời lên giường nằm bên cạnh Kỷ Hoan.
Kỷ Hoan giúp cô đắp chăn xong, lúc này mới nằm xuống nhắm mắt chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Khương Ngữ Bạch nằm một lúc, thấy Kỷ Hoan không có động tĩnh, lúc này mới len lén quay người lại, nằm đối mặt với Kỷ Hoan trên giường.
Khương Ngữ Bạch cũng không biết tại sao mình lại làm vậy, chỉ là muốn nhìn Kỷ Hoan.
Bị con thỏ trắng nhỏ nhìn chằm chằm như vậy, Kỷ Hoan vốn đang chuẩn bị ngủ làm sao mà không biết. Cô mở mắt ra, quả nhiên bắt gặp con thỏ trắng nhỏ đang nhìn trộm mình.
Kỷ Hoan nháy mắt với Khương Ngữ Bạch, cười hỏi: "Có đẹp không?"
Khương Ngữ Bạch cúi đầu không dám nhìn vào mắt Kỷ Hoan, đưa tay kéo chăn lên trên, che đi nửa khuôn mặt đỏ bừng của mình.
Kỷ Hoan cười khẽ vài tiếng, sau đó thấy con thỏ trắng nhỏ trước mặt đến vành tai cũng đỏ bừng.
Kỷ Hoan đưa tay vào trong chăn tìm một lúc, rất nhanh đã chạm vào tay của con thỏ trắng. Cô dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gõ hai cái lên đó, cười hỏi: "Sao lại dễ ngại ngùng thế, có phải là không cho em xem đâu."
Nói xong, con thỏ trắng nhỏ gần như vùi cả khuôn mặt vào trong chăn.
Kỷ Hoan thấy cô da mặt mỏng, liền dịu dàng nói: "Được rồi, không trêu em nữa, lo lắng cả buổi sáng, nằm yên ngủ một giấc đi."
Nói xong, Kỷ Hoan liền nhắm mắt, lần này là thật sự muốn ngủ.
Khương Ngữ Bạch vùi đầu một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, thấy Kỷ Hoan lần này không mở mắt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cô phát hiện kể từ sau khi ngã xuống nước, Kỷ Hoan không chỉ đối xử tốt với cô, mà còn rất thích trêu chọc cô.
Trong chăn ấm áp, Khương Ngữ Bạch không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Trong phòng vẫn hơi lạnh, Kỷ Hoan ngủ một lúc liền ôm Khương Ngữ Bạch vào lòng. Khương Ngữ Bạch dường như đã quen, rất tự nhiên rúc vào lòng Kỷ Hoan, ngủ rất say.
Lúc tỉnh lại, Kỷ Hoan thấy trong lòng mình có thêm một con thỏ nhỏ thơm mềm. Kỷ Hoan không biết từ lúc nào lại ôm Khương Ngữ Bạch vào lòng.
Khương Ngữ Bạch dựa vào cô, trong chăn rất ấm, Kỷ Hoan có chút không nỡ rời khỏi hơi ấm khó khăn lắm mới tích tụ được trong chăn, vì vậy không buông Khương Ngữ Bạch trong lòng ra.
Cô cúi đầu nhìn con thỏ trắng nhỏ, thấy hàng mi dài của con thỏ trắng đang chớp chớp. Mắt Kỷ Hoan cong lên, cô gái xinh đẹp như vậy mà lại bị dân làng xa lánh, Kỷ Hoan không thể hiểu nổi.
Tay cô đặt sau eo Khương Ngữ Bạch nhẹ nhàng xoa xoa, chỉ cảm thấy lòng bàn tay ấm áp, rất thoải mái. Không biết có phải là ảo giác không, Kỷ Hoan luôn cảm thấy nhiệt độ trên người Khương Ngữ Bạch cao hơn nhiệt độ trên người mình, nếu không thì chắc chắn cô sẽ không mỗi lần ngủ đều ôm cô gái nhỏ vào lòng.
Con thỏ nhỏ ngủ rất say, như không hài lòng với việc tay Kỷ Hoan đang cử động loạn xạ sau eo mình, con thỏ nhỏ vùi đầu vào cổ Kỷ Hoan cọ cọ. Nụ cười trên môi Kỷ Hoan càng rõ hơn, cô rất thích con thỏ nhỏ chủ động làm nũng với mình. Chỉ là lúc con thỏ trắng nhỏ tỉnh táo thì ngại ngùng, sẽ không cọ cô như thế này.
Lại ôm Khương Ngữ Bạch nhìn một lúc, Khương Ngữ Bạch trong lòng Kỷ Hoan mới từ từ tỉnh dậy.
Khương Ngữ Bạch vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, ngước mắt lên đã thấy khuôn mặt Kỷ Hoan ở ngay trước mắt. Khương Ngữ Bạch muốn lùi lại, sau đó phát hiện eo mình cũng bị Kỷ Hoan ôm rồi, không còn chỗ nào để lùi. Thế là con thỏ nhỏ ngại ngùng, luống cuống, liền vùi mặt vào lòng Kỷ Hoan.
Kỷ Hoan thấy con thỏ trắng nhỏ lại ngại ngùng, đưa tay vỗ nhẹ sau lưng con thỏ trắng, dịu dàng an ủi: "Có gì đâu? Chúng ta đã thành thân rồi, tỉnh dậy trong lòng tôi có gì không đúng à?"
Nói xong, Kỷ Hoan phát hiện Khương Ngữ Bạch đến cổ cũng đỏ bừng. Cô bật cười lắc đầu, cũng may là cô không có hứng thú yêu đương, nếu không con thỏ nhỏ dễ ngại ngùng thế này, đã sớm bị ăn sạch rồi. (Editor: chỉ là vấn đề thời gian...)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!