Chương 95: Lúc nào ngươi đi

Giờ Mẹo canh ba, Thẩm Thanh Trác bị một trận tiếng vang nhỏ làm bừng tỉnh. Hai tròng mắt chưa mở, ngón tay theo bản năng sờ soạng bên cạnh, lại chỉ sờ đến một mảnh tàn lưu dư ôn.

Tiêu Thận nhạy bén phát hiện động tĩnh phía sau, lập tức trở lại sập trước, cúi người hôn lên trán Thẩm Thanh Trác, "Canh giờ còn sớm, tiên sinh ngủ thêm chút nữa đi."

"Không ngủ…" Thẩm Thanh Trác vừa mở miệng, mới nhận ra giọng nói của mình đã kì cục trở lại. Tiếng nói thanh linh bỗng trở nên khàn khàn mềm mại, nghe rất khác biệt, Tiêu Thận không nhịn được mà nhéo nhéo cái gáy mảnh khảnh, rồi ngậm lấy môi sưng đỏ, trao một cái hôn dài.

"Tiên sinh mới ngủ chưa đến hai canh giờ." Sau một lúc lâu, hắn mới buông ra, "Đừng cự tuyệt ta."

Khi nói chuyện, ánh mắt hắn không rời khỏi mặt Thẩm Thanh Trác, phảng phất như nhiều nhìn một cái đều thấy tốt.

Thẩm Thanh Trác lắc lắc đầu, ý định khởi động nửa người trên, kết quả lại cảm thấy cả người nhức mỏi, không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Đêm qua hắn đã minh bạch, Tiểu Thất đã qua không phải lừa hắn, quả thật là phát khởi cuồng tới…

"Eo tiên sinh đau à?" Tiêu Thận rốt cuộc lương tâm phát hiện, bàn tay lớn nóng hầm hập nhẹ nhàng xoa sau lưng Thẩm Thanh Trác, trong miệng biện giải cho mình, "Lần này thật không trách ta, tiên sinh chủ động hôn ta, ta như thế nào có thể cầm giữ được chứ?"

"Đủ rồi, đừng nói nữa." Thẩm Thanh Trác bên tai nóng lên, ra tiếng ngắt lời hắn, bản thân run rẩy ngầm ngụm khí.

Tiêu Thận mở rộng hai tay, ngữ khí bất đắc dĩ lại đầy sủng nịch: "Tiên sinh thậm chí đứng cũng không vững, chẳng phải cố ý muốn ta lo lắng sao?"

Thẩm Thanh Trác thu dọn áo trong, che kín những dấu đỏ trên người, lúc này mới chậm rãi đi đến bàn, đặt khôi giáp sang một bên, "Lại đây."

Tiêu Thận nghe lời mà đi qua, "Tiên sinh phải giúp ta mặc giáp à?"

"Đúng vậy." Thẩm Thanh Trác cố nén không khỏe, nhẹ nhàng giúp hắn từng cái mặc vào khôi giáp, hộ hạng, che ngực, hộ bạc, chiến bào, cuối cùng chặt chẽ thắt kim phong vào eo.

Tiêu Thận nhìn chằm chằm tiên sinh trong suốt quá trình, sau khi mặc chỉnh tề, hắn cười hỏi: "Tiên sinh, ta trông có uy phong không?"

Thiếu niên đế vương mặc kim giáp, thân hình càng thêm cao lớn, khuôn mặt anh tuấn cực kỳ có sức hút, nhưng ánh mắt vẫn ôn nhu như cũ.

"Uy phong, uy phong lẫm lẫm." Thẩm Thanh Trác mỉm cười khen ngợi, mệt đến dựa vào bàn, thở hồng hộc.

Hắn kéo một sợi tóc đen cắt xuống, nhét vào túi thơm, bình tĩnh nói: "Lên chiến trường, vốn là sinh tử tùy trời, nhưng ngươi phải sống sót, cho nên ta muốn ngươi trở về."

Tiêu Thận ngẩn ra tiếp nhận túi thơm, giống như trong đó chứa nặng tâm ý của tiên sinh, trong lồng ngực đột nhiên tràn đầy một loại cảm giác thỏa mãn.

Hắn dán túi thơm lên ngực, rồi ôm lấy Thẩm Thanh Trác, vùi mặt vào cổ hắn, nghiêm túc hứa hẹn: "Ta đáp ứng tiên sinh, nhất định sẽ mang bản thân hoàn hảo trở về."

Khôi giáp lạnh lẽo cùng thân hình mềm mại chạm nhau, Thẩm Thanh Trác không cấm rùng mình, nhưng vẫn đưa tay hồi ủng hắn.

Môi mỏng lặp lại hôn lên gáy mềm mại, Tiêu Thận dùng giọng điệu ấm áp năn nỉ: "Không bằng tiên sinh tặng ta vài món quần áo, như vậy ta ở phương Bắc nhớ tới tiên sinh, còn có thể giữ lại quần áo…"

Chốc lát sau, Thẩm Thanh Trác trong lòng tràn đầy chua xót tan thành mây khói, đẩy đẩy đầu hắn, tức giận nói: "Canh giờ không còn sớm, ngươi vẫn là nhanh lên đi thôi."

Tiêu Thận nhớ mãi không quên mà buông ra đôi tay, hôn lên môi đỏ, lại hôn thêm một cái, "Tiên sinh, ta thật sự đi đây…"

"Đi đi." Thẩm Thanh Trác cong cong khóe môi, "Tiên sinh chờ ngươi chiến thắng trở về."

"Được." Tiêu Thận xoay người hướng cửa đại điện đi, sắp bước ra ngạch cửa, lại đột nhiên xoay người quay lại, đem nhẹ nhàng như liễu tiên sinh ôm chặt vào lòng ngực, "Khi ta không ở đây, tiên sinh không được nhìn người khác, càng không được thân cận quá với người khác."

Thẩm Thanh Trác vỗ vỗ khôi giáp nặng nề, "Ngày ta trở về trong bài ca khải hoàn, ta cùng Thánh Thượng sẽ cùng nhau giải chiến bào."

- --

Thánh Thượng dẫn quân xuất chinh U Bắc.

Thánh Thượng dẫn vạn thừa tôn sư, tự mình dẫn đại quân xuất chinh U Bắc.

Tám ngàn tinh kỵ vượt sông, lặn lội đường xa, một mình thâm nhập, báo cáo thắng lợi ngay trong đầu chiến, khiến tướng sĩ U Bắc tức khắc sĩ khí đại chấn.

Cùng lúc đó, Thẩm Thái Phó ngồi trấn trong triều, xử lý triều chính gọn gàng ngăn nắp, khiến Thánh Thượng không phải lo lắng về tương lai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!